[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 9: KỲ MẪN CẢM
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 9: KỲ MẪN CẢM
Minh Sóc ý thức được điểm yếu này của mình, nhờ vậy mà toàn thể công ty đều cảm thấy may mắn.
Dù trước đây có những sai lầm, ít nhất giờ đây mọi chuyện đều được xử lý kịp thời.
Sau sự cố lần này, hắn đã làm việc không ngừng trong suốt một tuần lễ, tự mình rà soát, xác minh và hoàn thiện mọi khía cạnh trước khi hoàn thành
Giờ đây, khi tình hình đã ổn định, Minh Sóc cuối cùng cũng có thể ở nhà dùng bữa sáng. Thế nhưng, ngay khi mở tủ lạnh, hắn lập tức cau mày, lùi lại vài bước. Gương mặt hắn lộ rõ vẻ khó chịu không che giấu nổi.
Bên trong tủ lạnh, phần lớn rau quả đã hỏng nặng, chuyển sang màu đen và bốc mùi khó chịu. Một nửa quả cà chua bị mốc ăn mòn, phần đáy tủ đầy chất lỏng sền sệt chảy rỉ xuống khe hở, tích tụ thành những vệt ẩm ướt.
Minh Sóc không hiểu nổi, nhà này chẳng phải vẫn còn một người ở nữa không phải sao? Sao lại ra nông nỗi này?
Nghĩ tới Ánh Ương, hắn mới nhận ra điều khác lạ. Thông thường, tủ lạnh hay được cậu phụ trách dọn dẹp sạch sẽ và dùng để giữ thực phẩm tươi mới. Minh Sóc hay ăn sáng ở nhà, mà bữa sáng cũng là do cậu nấu. Nhưng sáng nay, không có đồ ăn sáng, cũng không thấy bóng dáng Ánh Ương đâu.
Hắn không đi lên gõ cửa phòng Ánh Ương, vì biết làm vậy sẽ quấy rầy giấc nghỉ ngơi của cậu, điều vốn chẳng phải phép lịch sự.
Đi vòng quanh căn hộ, hắn nhận ra nhà bếp đã lâu không được dùng, vẫn sạch sẽ như trạng thái mà nhân viên vệ sinh vừa dọn dẹp lần trước. Phòng khách cũng trống trải và ngăn nắp, ghế sofa da không còn dấu vết của những lần cậu nằm dài làm nhàu bề mặt.
Căn hộ này sạch sẽ đến mức gợi lại cảm giác những ngày khi chỉ có một mình hắn ở. Ngoại trừ phòng cho khách vẫn đóng kín, mọi thứ như chẳng có gì khác ngoài mùi chua khó chịu từ tủ lạnh.
Minh Sóc không quan tâm hay tiếc bữa sáng dù không thể ăn được. Điều duy nhất khiến hắn bận tâm là sự kỳ lạ: cậu từng cam đoan mỗi ngày sẽ luộc trứng và pha cà phê cho hắn. Vậy mà sao chỉ kiên trì được một thời gian ngắn đã bỏ cuộc?
Chẳng lẽ cậu vì Omega nhỏ bé nào đó mà trở nên biếng nhác, mất tinh thần tới mức tự phong bế chính mình?
Đóng tủ lạnh lại, hắn cẩn thận lau tay bằng khăn khử trùng, quyết định không nghĩ ngợi thêm. Hắn thay đồ, định tới công ty và mua bữa sáng ở tầng dưới.
Vừa đứng ở cửa xỏ giày, cánh cửa bất ngờ mở ra. Ánh Ương mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, vừa đi siêu thị về.
Nhìn thấy Minh Sóc, cậu thoáng giật mình, đôi vai co rúm lại như thể bị dọa sợ.
Trái lại, gương mặt Minh Sóc không giấu được vẻ chán ghét. Trong nhà, đồ ăn hỏng thối đầy ra mà cậu lại tự mình ra ngoài mua đồ ăn. Như vậy là ý gì chứ?
Nhưng khi nhìn kỹ túi đồ cậu mang về, hắn bỗng ngẩn người. Hắn không hiểu nổi, cậu nhỏ bé gầy gò như vậy, sao lại ăn nổi nhiều đồ ngọt và nhiều món đầy calo đến thế?