[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 8: ĐÀO ĐÀO
“Liên quan…” Ánh Ương cứng người, cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt Minh Sóc đầy giận dữ. “Thật xin lỗi, là em nói quá nhiều rồi…”
“Kiểu người như cậu thường xuyên để câu thật xin lỗi treo bên miệng sao?”
Kiểu người như mình…
Ánh Ương nhìn hắn, như thể không hiểu nổi
“Bởi vì chỉ cần nói thật xin lỗi là có thể xoa dịu mọi tổn thương, chắc chắn sẽ được tha thứ, phải không?”
Ánh mắt Minh Sóc sắc lạnh như dao, cắt từng vết sâu vào tim Ánh Ương. Hắn cảm nhận sự khó chịu lẫn lộn, lắc đầu: “Không phải.”
Minh Sóc nhìn thẳng vào cậu. “Cậu muốn tôi phải làm sao? Chấp nhận lời xin lỗi của cậu, rồi sao nữa? Hay cần phải chấp nhận cả sự tò mò quá giới hạn của cậu nữa?”
Tâm trí rối bời, chỉ còn nỗi đau đang được khắc sâu thêm, Ánh Ương vội vàng phủ nhận: “Em chỉ là… chỉ là quan tâm anh thôi.”
Minh Sóc bật cười nhạt, lấy từ trong cặp một tập hồ sơ và ném lên bàn trà: “Không phải ai cũng thích được cậu quan tâm. Có những sự quan tâm chỉ mang lại tổn thương, có những sự quan tâm chỉ làm người ta thấy phản cảm… Vì sao? Vì nó quá rẻ mạt.”
Ngón tay dài đặt nhẹ lên tập hồ sơ, giọng Minh Sóc lạnh lẽo: “Đây là sự quan tâm của tôi dành cho cậu. Quý giá đấy, hãy tận hưởng đi.”
Đây là bản vietsub nghiệp dư vừa làm thuần việt vừa chế thêm từ nhà yinchan14 trên wạt pất
Tập hồ sơ chứa thông tin cá nhân của “Đào Đào”, ngoài những chi tiết mà các fan đã biết, trang thứ hai là thông tin trên một trang mạng xã hội của trường học mà cậu sử dụng khi ở trong nước.
Thực tế, “Đào Đào” là học sinh của trường trung cấp nghề, nhập học từ năm ngoái, trùng với thời điểm cậu ta bắt đầu livestream dưới danh nghĩa sinh viên thành phố Vụ.
Những trang tiếp theo ghi lại các địa chỉ IP giả mà cậu ta đã sử dụng, IP thật được xác định tại một quán net ở thành phố tuyến hai. Cậu thường bao đêm tại đó, ngồi ở khu vực dành riêng cho Beta, phần lớn đều ngồi coi video dạy bói toán, sau đó sẽ phát sóng trực tiếp.
Sự thật được vạch trần một cách tàn nhẫn, không uyển chuyển, không che đậy. Ánh Ương thất thần, ngã xuống ghế sofa.
Lúc này, cậu chẳng nghĩ được gì, cũng không cảm thấy thất vọng, phẫn nộ, tủi thân hay ngạc nhiên.
Trong đầu cậu chỉ vang vọng câu nói của Minh Sóc: “Đây là sự quan tâm của tôi dành cho cậu. Tận hưởng đi!”
Ngoài cửa sổ, sấm chớp đùng đoàng, thành phố Vụ đón cơn mưa lớn đầu tiên của mùa thu.
Mưa gió gào thét, thi thoảng có tiếng cành cây bị gió quật gãy, nước mưa đập vào cửa sổ tạo nên âm thanh quái lạ.
Trong nhà im lặng đến mức đáng sợ. Các khu vực chung đều đã tắt đèn, trong phòng Ánh Ương chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đầu giường. Cả thế giới dường như chỉ còn lại mình cậu.
Cậu nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Nói “Đào Đào” rất quan trọng trong cuộc sống của cậu thì không hẳn thế, chỉ là cậu ấy xuất hiện đúng lúc Ánh Ương yếu đuối nhất, mang đến chút sức mạnh nhỏ bé và sự động viên vô hình.