[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 72: YES!
Chuyến bay đưa theo vạn phần không nỡ rời đi cùng lưu luyến ấy, rốt cuộc vẫn cất cánh thành công.
Trên máy bay, Alpha mở máy tính cá nhân. Vừa kết nối xong wifi, đã nhận được thông báo cập nhật phần mềm.
Là ứng dụng con cá béo nhỏ đã im lặng từ lâu trên màn hình chính của hắn.
Sau khi cập nhật xong, từ một con cá nay biến thành ba con mập ú, cùng nhau vẫy đuôi, nhìn càng ngốc hơn trước.
Hắn nhấn mở, tải về. Mấy chức năng thừa thãi trước đó không còn, chỉ còn lại một dòng tin nhắn.
Trên đó viết: 【Yes!】
Dù là chuyện gì, dù là yêu cầu gì, cũng chỉ có một câu trả lời — Yes!
Cùng lúc ấy, trong một lớp học nào đó, máy tính của Omega cũng bất ngờ xuất hiện một tiện ích mới trên màn hình chính.
Là một người tuyết ngốc nghếch, con trỏ chuột dừng lại ngay trên chiếc mũi cà rốt của nó, khiến cả màn hình lập tức phủ đầy tuyết trắng.
Mô tả tiện ích là một dòng tin nhắn:
【Rất muốn hôn em trên nền tuyết… Giáng Sinh năm nay, cùng đi xem tuyết với anh nhé?】
—— 【Yes!】
Canh đúng giờ, Alpha gọi video như thường lệ, Ánh Ương chưa gì đã không kìm được mà nhận cuộc gọi liền.
“Ương Ương —— em nghe anh nói không?”
Trên màn hình là khuôn mặt tròn trĩnh của một đứa trẻ, đôi mắt dán sát vào camera, lông mi cong dài, như một búp bê Tây phương nhỏ xinh xắn.
“Nghe được rồi!” – Ánh Ương đáp, tiện thể liếc mắt nhìn màn hình, thấy ở bên kia, một Alpha đang ôm đứa trẻ nhỏ trong lòng.
“Ương Ương, ba xem nè!” – Tiểu Mầm giơ cao một viên chocolate, đắc ý khoe, “Đây là chocolate vị cam có thêm miếng cam tươi bên trong đó, là bố mua từ Barcelona về đó nha!”
Phía sau nhóc, Minh Sóc lặng lẽ giơ ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác “suỵt”, nháy mắt với cậu một cái, ý nhắn nhủ giữ bí mật.
Bố vừa đặt chân xuống đất là đã bị ba ba nhóc kéo đi khách sạn, đến sát giờ lên máy bay mới chịu tách ra.
Đừng nói chọn quà, đến thở còn chẳng có thời gian. Mấy món quà toàn là lúc đi dạo trong cửa hàng miễn thuế hiệu yinchan14 trên w at t p ad, chộp đại cho xong.
Ánh Ương cười cong mắt, dịu dàng dỗ dành, “Vậy sau này Tiểu Mầm phải chịu khó đi đây đi đó nhiều hơn, nhìn ngắm thế giới, mở rộng tầm mắt, được không nào?”
Tiểu Mầm gật đầu liên tục, “Đúng rồi! Vừa ăn chocolate ngon, con vui lắm đó! Bố nói chỉ cần Tiểu Mầm vui thì bố cũng sẽ vui. Vậy còn Ương Ương thì sao? Ba ba có vui không?”
Cậu có vui không…
Ánh Ương sững người một thoáng. Dường như đã lâu rồi cậu không tự hỏi bản thân câu đó — cậu đang vui hay đang buồn? Chỉ cảm thấy mỗi ngày đều bận rộn, nhưng luôn có điều để mong chờ, luôn có điều để ghi nhớ.
Cậu nhìn màn hình, ngắm đứa nhỏ, ngắm người đàn ông đang đứng phía sau nhóc.
Rồi quay đầu nhìn quanh căn phòng mình đang sống — ánh nắng chiều dịu dàng đang trải dài trên bàn vẽ, những cụm mây hồng nhạt pha chút tím rọi xuống trang giấy cậu đang tô, nơi đó có một vì sao nhỏ đang phát sáng lấp lánh…
Quay trở lại với màn hình, hai người kia vẫn đang chăm chú dõi theo, không một chút sốt ruột, chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Ánh Ương khẽ cười.
Thì ra niềm vui là cảm giác như thế, hạnh phúc là cảm giác như thế.
“Ba ba rất vui mà!” – Omega nhẹ nhàng đưa tay vuốt màn hình, như muốn chạm lấy hai gương mặt thân thuộc kia, “Ương Ương hiện tại rất vui, rất hạnh phúc. Giống như cả thế giới này đều đang yêu thương Ương Ương, mà Ương Ương cũng đang yêu lại cả thế giới.”
Phải rồi…
Khi không còn mãi mãi nghi ngờ về ý nghĩa của cuộc sống,
Khi có thể nắm lấy từng ngày trong tay mình,
Khi không còn sợ bị cô lập, bị chối bỏ, bị vứt lại phía sau…
Khi có đủ dũng khí để ôm lấy chính mình và ôm lấy những người mình thương,
Khi quay đầu nhìn lại, mới nhận ra thế giới này vốn đã đầy ắp những bằng chứng cho tình yêu dành cho cậu…
Lần này, cậu đã thực sự tự mình cứu lấy chính mình rồi.
YES!
KẾT THÚC TRUYỆN