[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 70: MÁY ĐÓNG CỌC KHÔNG CẢM XÚC
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 70: MÁY ĐÓNG CỌC KHÔNG CẢM XÚC
Đầu tháng Tư, gần đến kỳ phát tình của Ánh Ương, cậu bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, sắc mặt nhợt nhạt, thường xuyên từ chối lời mời gọi video từ Tiểu Mầm.
Nhờ loại thuốc điều trị tuyến thể mới, thể trạng của cậu cũng dần được cải thiện. Trong lần kiểm tra gần nhất, chỉ số pheromone đã tiệm cận 90%, cuối cùng cũng được xác nhận là đã hồi phục.
Biết được kết quả này, trái với tưởng tượng, cậu không mấy phấn khích hay xúc động.
Có lẽ vì đã quen sống với phần thiếu sót ấy, nên khi thật sự bình thường trở lại, cậu lại cảm thấy như mất đi điều gì đó.
Nguồn cơn của cảm giác trống trải ấy, cậu không lý giải được — cũng chẳng có thời gian để nghĩ kỹ.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Quyển Mao, cậu gia nhập liên minh nghệ thuật gia của khu xã.
Trước đây luôn cảm thấy thiếu cơ hội thực tiễn, nay cuối cùng cũng được bù đắp.
Nhiều tổ chức công lập ở khu xã có hợp tác với liên minh nghệ thuật, nhờ vậy Ánh Ương được tiếp xúc với nhiều đơn vị môi giới khác nhau, tạo ra các loại hình tác phẩm đa dạng.
Cậu từng mất hai tuần để thiết kế một bộ poster công ích. Ngay sau khi Minh Sóc và Tiểu Mầm trở về nước, tuần đó, loạt poster ấy đã được dán khắp các con phố lớn nhỏ, đi đâu cũng có thể bắt gặp.
Cậu còn vẽ một bộ sổ tay giới thiệu động vật cho công viên hải dương, nhờ hình ảnh tỉ mỉ và phối màu mộng mị mà họ nhận được rất nhiều lời khen từ phía đối tác truyền thông.
Chỉ là kỳ phát tình đang đến gần, rất nhiều việc đành phải gác lại.
Ánh Ương hơi tiếc, sau khi xin phép trường học, cậu dành một ngày để đi mua các món ăn cần thiết và thuốc ức chế, tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ.
Dù tuyến thể đã phục hồi, cậu cũng không thoát khỏi sự mệt mỏi do cơ thể Omega vốn yếu đi trong thời kỳ đặc biệt này.
Mới đi hết hai con phố, cậu đã mướt mồ hôi, phải tựa vào tường nghỉ một lúc lâu mới đứng dậy nổi.
Đã lỡ đi đến đây, bắt xe về thì phí quá. Cậu vừa thầm động viên bản thân, vừa cắn răng nghĩ chỉ cần đi thêm hai con phố nữa là được.
Vừa cúi xuống định gom lại đống túi dưới đất, mũi cậu chợt ngứa ran — một mùi bánh kem ngọt ngào bất ngờ ùa tới, lan tràn vào xoang mũi.
Ngay khoảnh khắc ấy, toàn thân Ánh Ương như thả lỏng, giống như vừa trút được một hơi dài nặng trĩu.
Dù biết rõ sẽ dẫn đến hậu quả, Minh Sóc vẫn không kìm được mà giải phóng pheromone ngay giữa phố xá nơi đất khách.
Sau đó, hắn lập tức dán lại tuyến thể bằng miếng dán ức chế.
“Ương Ương, em ổn chứ?” Omega vẫn không ngẩng lên, cũng không trả lời.
Minh Sóc luống cuống, đành đặt tay lên vai cậu khẽ hỏi, “Có phải anh đến bất ngờ khiến em không vui không? Anh đoán chắc em sắp đến kỳ phát tình rồi, nhưng lại không biết rõ tình trạng cơ thể hiện tại của em…”