[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 68: QUÁ NHỚ EM
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 68: QUÁ NHỚ EM
Hình ảnh mờ tối trong vài giây, Ánh Ương vẫn còn lưu luyến ngoái nhìn.
Một lát sau, có giọng nói vang lên: “Nghe con trai em nói rồi, phải ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi làm việc điều độ nhé.”
“Biết rồi.” Ánh Ương gật đầu thật mạnh, nhưng cũng chẳng chắc người bên kia có nhìn thấy hay không.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Từ lúc cậu quyết tâm đi du học cho đến thời điểm đứng ở sân bay nơi đất khách quê người, mới chỉ vỏn vẹn hai tháng.
Ánh Ương cũng không rõ trong đó có bao nhiêu phần là nhờ Minh Sóc giúp đỡ, chỉ biết mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ đến lạ thường.
Cậu sắp xếp lại tác phẩm để nộp đơn vào trường học bên này, xin công văn, nhận được thư mời nhập học, rồi bắt đầu chuẩn bị chuyển nhà, ôm lấy Tiểu Mầm đầy háo hức rời khỏi Vân Cảng.
Sau đó là xin visa, tìm chỗ ở, đặt vé máy bay… Dường như vừa mới bắt đầu chuẩn bị tư tưởng, mọi chuyện đã cuốn cậu lao về phía trước. Giống như có ai đó chạy ở phía trước, còn tinh thần của cậu thì mãi mới đuổi kịp, luống cuống theo sau.
Chỉ đến khi vào đến sảnh đón người của sân bay, thấy các tình nguyện viên của trường đến đón sinh viên mới, cậu mới thật sự cảm nhận được điều gì đó.
Thì ra… mình đang thật sự làm một việc mình muốn làm.
Mình lúc này… sao mà vui vẻ và xúc động đến thế.
Đúng lúc Ánh Ương đến, nhóm sinh viên mới vừa đủ người cho một chuyến xe. Các anh chị khoá trên nhanh chóng sắp xếp bọn họ lên xe để đưa về trường làm thủ tục nhập học.
Ngồi cạnh cậu là một nữ sinh Omega, gương mặt vô cùng cổ điển, xinh đẹp như bước ra từ một bức tranh sơn dầu trong viện bảo tàng.
Trùng hợp là, cô gái này cũng rất có cảm tình với diện mạo của cậu, ngỏ ý mời cậu làm người mẫu vẽ tranh, vì cô ấy thích những chàng trai có gương mặt tinh xảo, xinh đẹp.
Đã quen với những lời như vậy, Ánh Ương chỉ khiêm tốn đáp: “Tôi không có đẹp đến mức đó đâu.”
“Ai nói chứ! Ở tuổi này là lúc con trai đẹp nhất mà!” Cô gái bật cười.
“Chắc tôi không cùng tuổi với cậu đâu.” Ánh Ương nghiêng đầu, tự nhủ phải tự tin lên một chút, bình thản một chút. “Nhưng cảm ơn cậu đã nói vậy.”
Nhưng đối phương lại chú ý vào chuyện khác: “Không cùng tuổi à?”
Ánh Ương nheo mắt cười, trông đầy tinh nghịch: “Tôi có con rồi, bé được 5 tuổi.”
“Cậu có con rồi hả?!”
“Nó tên là Tiểu Mầm.” Cậu lấy điện thoại ra, cho cô xem ảnh bé, và nhanh chóng nghe thấy tiếng kêu nhỏ đầy kinh ngạc: “Đáng yêu quá trời ơi!”
Đúng vậy, Ánh Ương cũng thấy như thế. Trong lòng cậu, thứ duy nhất khiến cậu luyến tiếc lúc ra đi, cũng chính là đứa bé này.
Chỉ có điều cậu rất chắc chắn, lần này mình có thể quyết đoán đến vậy, mạnh mẽ rời khỏi Tiểu Mầm để sang đây theo đuổi ước mơ, đều nhờ vào sự động viên và ủng hộ không ngừng nghỉ của Minh Sóc.