[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 67: BARCELONA
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 67: BARCELONA
Trong căn phòng nhỏ đơn sơ, trong phòng ngoài chiếc giường ra thì chẳng còn chỗ nào để ngồi. Ban đầu còn có ghế tựa, nhưng về sau Ánh Ương đã đem cả vào phòng vẽ tranh.
Minh Sóc dứt khoát ngồi ở mép giường, ngửa đầu, nhìn Ánh Ương đang ngồi yên tĩnh trên giường, im lặng chờ hắn lên tiếng.
“Anh từng báo với cảnh sát chuyện ông nội có hành vi mờ ám. Lần này đến thành phố Vụ cũng là để phối hợp điều tra, nằm vùng lần ra phân xưởng trái phép của Minh thị ở nước ngoài và cả người phụ trách bên đó.”
Minh Sóc đổi tư thế ngồi, động tác khiến vết thương ở bụng đau nhói, khiến hắn khẽ nhíu mày.
“Trước đó, một đồng nghiệp cũ của anh tên Kelly đã giúp anh tìm được một vài địa chỉ khả nghi. Đúng lúc ông nội cử tài xế riêng tới đón, mà người đó lại là tài xế cũ của anh – chú Vương, nên anh âm thầm nhờ chú ấy giúp điều tra sau lưng ông. Cuối cùng cũng xác định được vị trí chính xác của nhà máy và phân xưởng. Từ khi anh gia nhập Minh thị, bọn họ đã luôn dè chừng, các hoạt động sản xuất thuốc trái phép cũng tạm dừng lại. Nhưng đình công kéo dài khiến họ mất kiên nhẫn, một vài phân xưởng đã tự ý khởi công, lúc đó mới bị bắt quả tang.”
Ánh Ương lắng nghe rất nghiêm túc, âm thầm phân tích từng chi tiết trong lời kể.
Còn Tiểu Mầm thì chẳng hiểu mấy, chỉ nghe loáng thoáng rằng bố đang hợp tác với cảnh sát.
Mà nếu là hợp tác với cảnh sát, nhất định là để trừng trị người xấu. Bố chắc chắn là vì vậy mới bị thương, là một đại anh hùng!
Ánh Ương hỏi tiếp:
“Tôi mới xem tin tức, ông nội anh bị cảnh sát đưa đi điều tra rồi. Anh có mặt ở hiện trường không?”
Minh Sóc lắc đầu, chỉ tay vào bụng mình:
“Khi đó chắc anh đã lên máy bay rồi. Anh cố ý đổi sang chuyến bay sớm nhất để có thể về kịp, xác định vị trí của ông. Dĩ nhiên ông không hài lòng, dù sao anh cũng tự tay phá tan tâm huyết kinh doanh nửa đời người của ông. Ông tức đến nỗi cầm gậy đánh anh một trận…”
Hóa ra là vì thế mà bị thương, bảo sao Minh Sóc cam tâm nhẫn nhịn như vậy, chẳng hé nửa lời than vãn.
Quả thật, nếu là bị chính ông nội mình đánh thì cũng chẳng thể than đau hay mong ai an ủi.
Ánh Ương nuốt xuống một hơi, giọng nói dần mềm lại, một chân cậu khẽ đung đưa dưới lớp chăn:
“Cởi áo ra.”
“Hả?” Minh Sóc lộ vẻ vui mừng thấy rõ, “Ở đây… không tiện lắm đâu?”
“Cởi ra.” Giọng Ánh Ương lạnh đi, không cho bàn cãi.
Minh Sóc bình tĩnh nhìn cậu. Omega trông rất bình thản, chẳng còn giống trước kia, lúc nào cũng viết hết tâm tư lên mặt.
Nhưng thực ra, chính nhờ bản lĩnh này, đại anh hùng Alpha mới được Tiểu Mầm tha thứ — bé vội chui khỏi chăn, trên người chỉ còn một lớp áo ngủ mỏng, phấn khích chạy tới ôm lấy chân hắn.
“Bố ơi, bố giỏi quá!”
Minh Sóc liếc nhìn Ánh Ương thêm một lúc, thấy cậu không đổi thái độ, khóe môi khẽ cong lên, nhanh chóng cởi áo sơ mi, để lộ thân thể chằng chịt vết thương.