[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 65: THIÊN VỊ
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 65: THIÊN VỊ
【Khẩu vị vẫn như cũ, vẫn rất ngon, chỉ là giá đã tăng 20% rồi [khóc thút thít]】
【Sớm biết vậy lúc trước đã ăn thêm vài lần.】
【A, quên mất—đây là suất ăn dịp Giáng Sinh mà.】
【Dự báo nói hôm nay thành phố Vụ sẽ có tuyết rơi, còn An Châu thì sao, có tuyết không?】
Ánh Ương tỉnh dậy sớm, gửi tin nhắn: 【Đừng hy vọng, An Châu chưa bao giờ có tuyết cả.】
Minh Sóc không trả lời. Cậu đoán hắn đã nghỉ ngơi rồi.
Thế nhưng đến trưa ở thành phố Vụ, Minh Sóc vẫn chưa phản hồi. Cậu đoán chắc hẳn hắn lại bận tối mắt với công việc.
Hoặc cũng có thể đang lén bắt chuyến bay về nước, định tạo cho cậu và Tiểu Mầm một bất ngờ nho nhỏ.
Ánh Ương nhún vai.
Đúng lúc này, lại chẳng còn ai để trò chuyện cùng. Cậu thật sự rất cần một người để dốc bầu tâm sự.
Vừa đặt điện thoại xuống chưa bao lâu, túi quần đã rung lên.
Cậu khẽ đặt tay lên ngực, thầm nghĩ: chẳng lẽ thật sự có cảm ứng với nhau?
Nhưng người gọi đến không phải Minh Sóc, mà là Ngô Trọng Bá – người đã lâu không liên lạc.
Ánh Ương bắt máy, còn chưa kịp hỏi thăm thì đầu dây bên kia đã vội vã lên tiếng, giọng gấp gáp lấn át cả âm thanh xung quanh.
“Ương Ương, lần cuối Minh Sóc liên lạc với cậu là khi nào?”
“Ương Ương, đừng hoảng. Bây giờ vẫn chưa thể xác định hoàn toàn… Nhưng đã mười hai tiếng rồi tôi không thể liên lạc được với Minh Sóc. Bọn tôi nghi ngờ hắn đã gặp chuyện.”
Khắp các con phố ở thành phố Vụ đều đã được trang hoàng cho dịp Giáng Sinh.
Chiếc xe của tập đoàn Minh thị đúng giờ đỗ ở sân bay. Minh Sóc siết chặt điện thoại trong tay, nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
Tựa lưng vào ghế da, hắn bắt đầu thẫn thờ suy nghĩ thật lâu — rốt cuộc nên dùng lý do gì để mở lời mà không bị cho là đường đột?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết rằng, cái phần con người đã bị phong kín bao năm trong hắn, hình như đang bắt đầu hô hấp trở lại.
Chậm rãi, chậm rãi, hé ra một kẽ hở nhỏ bé.
Điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng dẹp bỏ cái tôi kiêu ngạo, cố chấp, bỏ lại những điều đã qua, cố gắng chen vào cái phần con người đó một lần nữa, giành lại cho mình một vị trí.
Minh Sóc nhắm mắt thiếp đi một chút, hoàn toàn không có manh mối.
Mãi cho đến khi khung cảnh ngoài cửa sổ dần chuyển sang khu đô thị, những toà nhà cao tầng, bảng quảng cáo hiện đại, người đi đường ăn mặc thời thượng, đủ giọng nói mang âm sắc tiếng Anh… Hắn mới dần hoàn hồn, nhìn sang cậu tài xế Beta trẻ ngồi ghế trước.
“Xin chào, cho tôi hỏi anh sẽ đưa tôi đến thẳng công ty hay khách sạn?”
“Chào buổi chiều, tôi sẽ đưa ngài đến công ty, thưa ngài.” Tài xế đáp, “Trừ khi ngài thấy mệt, tôi có thể tìm một quán cà phê gần đây để ngài nghỉ ngơi một chút. Chuyến bay dài thế này chắc chắn khiến ngài rất mệt.”