[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 63: PHÁ KÉN
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 63: PHÁ KÉN
Minh Sóc gật đầu, lại hỏi: “Đêm nay em có mục tiêu gì không?”
“Mục tiêu?”
“Đương nhiên rồi. Ngay cả khi sợ hãi như vậy mà em vẫn chịu tham gia, chắc chắn phải có gì đó thu hút em chứ.”
Ánh Ương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Đại khái là muốn xem những tác giả khác trông ra sao.”
Bấy lâu nay, cậu luôn sống khép kín. Ngay cả đến hiện tại, cậu vẫn chưa đủ dũng khí để nói với ai rằng mình luôn xem việc vẽ tranh minh họa là một giấc mơ. Huống chi là dám nghĩ đến việc bản thân có thể trở thành một họa sĩvẽ tranh minh họa thật sự, tay cầm thiệp mời phát hành sách.
Nếu thật sự muốn nhận được gì đó từ buổi tiệc tối này, có lẽ là để nhìn cho rõ — những người mà cậu muốn trở thành rốt cuộc là người như thế nào.
Cậu muốn quan sát trạng thái của họ, rồi nhanh chóng tưởng tượng bản thân mình trong vai trò một tác giả truyện tranh.
Minh Sóc gật gù: “Vậy thì đêm nay chúng ta cứ thoải mái lại gần các tác giả mà trò chuyện. Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, dù là câu hỏi có hơi sắc bén đi nữa, anh sẽ giúp em xử lý cho khéo.”
Ánh Ương nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt mang chút nghi hoặc.
“Yên tâm đi,” Minh Sóc mỉm cười, “Dù sao anh cũng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút kỹ năng xã giao. Chỉ là… đôi khi anh không biết nên làm thế nào để gần em. Anh chỉ biết dốc lòng thể hiện bản thân, nên có lẽ khiến em cảm thấy áp lực và kháng cự.”
Ánh Ương thật ra rất muốn lắc đầu.
Cậu không nghi ngờ năng lực xã giao của Minh Sóc, mà chỉ nghi ngờ tại sao người này lại cam tâm nhiều lần đối mặt với những chiếc gai nhọn mà cậu dựng lên, lại vẫn kiên trì ở lại.
Không sợ bị đâm đến rướm máu sao? Vì sao lại đối xử tốt với cậu như vậy, vì sao tiếp tục đến mức ấy mà vẫn chưa mệt mỏi, chưa chịu buông tay?
Sự cố chấp này… rốt cuộc đến từ đâu?
Trong buổi tụ hội các tác giả, cho dù là nhân vật có danh tiếng như Minh Sóc ở Vân Cảng, dường như cũng bị trùm lên một lớp khói mờ.
Khách mời vây quanh những nhà xuất bản lâu đời và các tác giả danh tiếng, những gương mặt mới như Ánh Ương không phải là số ít. Ai nấy đều tích cực tìm cơ hội để học hỏi kinh nghiệm.
“Đi nghe thử không?” Minh Sóc hỏi.
Ánh Ương nhìn vào đám đông phía trước — ở đó có một họa sĩ vẽ tranh minh họa mà cậu rất thích, người từng đoạt không ít giải thưởng quốc tế; gần đây còn xuất bản một quyển hồi ký, khiến cậu vô cùng xúc động.
Cậu gật đầu.
Minh Sóc liền nắm lấy tay cậu, kéo vòng qua vài người, đến khi định thần lại thì Ánh Ương đã đứng ở hàng đầu tiên.
Phía sau, Minh Sóc lặng lẽ đứng che chắn cho cậu.
Tác giả đang ký tên cho người hâm mộ, miệng thì thoải mái trò chuyện, hỏi đối phương đang làm trong lĩnh vực nào. Nghe nói là nghiên cứu khảo cổ, liền hăng hái chia sẻ chuyến đi sưu tầm văn hóa ở Đôn Hoàng mùa hè vừa rồi.