[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 60: NÓI CHO EM BIẾT
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 60: NÓI CHO EM BIẾT
Tiểu Mầm sắp khóc, “Bố ơi, đừng ăn nữa, con sợ mà!”
Choáng váng thật rồi, bố thật sự tẻn tẻn rồi!
Ánh Ương biết rõ bữa tối bị cháy là do mình. Nhưng Minh Sóc lại chẳng màng lời khuyên can của Tiểu Mầm, vui vẻ quét sạch mọi thứ trên bàn ăn. Dụng ý trong chuyện đó, cậu cũng hiểu rõ trong lòng.
Hiểu rõ, nhưng không thể né tránh.
Ánh Ương nhận ra Minh Sóc đã thay đổi, cũng biết đối phương chân thành và nhiệt tình, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ đến chuyện muốn chấp nhận lại hắn.
Trong lòng cậu, còn quá nhiều chuyện chưa thể vượt qua.
Dùng bữa xong, Minh Sóc đứng dậy, xắn tay áo lên, chủ động dọn dẹp bàn ăn.
Tiểu Mầm từ ghế trẻ em leo xuống, chạy tới ôm chặt lấy chân Ánh Ương: “Ương Ương, con muốn ăn pudding…”
“Vừa mới ăn cơm xong đã đòi pudding gì chứ?” Minh Sóc bê chồng chén bát lên, “Cơm tối không chịu ăn đàng hoàng, chỉ trông mong đồ ăn vặt thì sao mà được?”
Tiểu Mầm ngẩn người, ngay sau đó mặt nhỏ xị xuống, tỏ vẻ tủi thân: “Bố hôm nay sao lại trở nên xấu như vậy…”
“Bố làm gì mà xấu?” Minh Sóc bỏ chén bát vào bồn, cầm khăn lau ướt quay lại, nhẹ nhàng lau mặt bàn, “Là con cứ ỷ lại Ương Ương mềm lòng, nghĩ rằng em ấy sẽ luôn chiều chuộng con.”
Chiều chuộng là gì?
Tiểu Mầm không biết, nhưng chắc chắn đó không phải từ gì tốt.
“Hứ, là tại bố cứ đi làm công việc, nên Ương Ương mới phải chiều con.” Tiểu Mầm phản bác.
Lời này vừa thốt ra, động tác của Minh Sóc và Ánh Ương cùng khựng lại, theo phản xạ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau đầy ngạc nhiên.
Không ai ngờ rằng, đứa bé do hai người cùng nuôi dưỡng này, thật ra lại có suy nghĩ và sự quan sát riêng của mình.
Khi cả hai đang vật lộn với cuộc sống, đối mặt với những rối ren và kiệt quệ, họ đã quên mất rằng Tiểu Mầm cũng đang sống trong cùng hoàn cảnh đó, cũng đang dùng đôi mắt non nớt của mình để cảm nhận mọi sự thay đổi.
Minh Sóc buông giẻ lau, ngồi xổm xuống đối diện Tiểu Mầm: “Vậy nên, Tiểu Mầm đang trách bố cứ mãi bận công việc, không có thời gian chơi với con, đúng không?”
Cảm nhận được bầu không khí trở nên nghiêm túc, Tiểu Mầm cúi đầu, mím môi, như thể vừa mắc lỗi, im lặng không lên tiếng.
“Bố không giận, Ương Ương cũng không giận. Chúng ta chỉ muốn nghe con nghĩ gì thôi.” Ánh Ương cũng ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Mầm.
Tóc Tiểu Mầm mềm như tơ, màu tóc nhạt pha chút nâu giống hệt Ánh Ương.
“Ừm.” Tiểu Mầm cúi đầu, khẽ hừ một tiếng.
“Ừm là ý gì? Là con đồng ý với lời bố vừa nói đúng không?” Ánh Ương tiếp tục dẫn dắt, còn Minh Sóc thì nín thở chờ đợi.
Hắn chưa từng giao tiếp với Tiểu Mầm một cách nghiêm túc như vậy, sợ rằng sự thẳng thắn lần này sẽ khiến đứa nhỏ khép kín lại.