[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 6: BÁNH SU KEM
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 6: BÁNH SU KEM
Ánh Ương ngồi ở phòng khách một lúc, sau đó không biểu lộ cảm xúc gì mà trở về phòng, thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái.
Nhận được tin nhắn từ tài xế, cậu đeo chiếc balo lên vai rồi rời đi.
Trong lòng không tránh khỏi cảm giác căng thẳng, ngay cả việc xem “vận may hôm nay” cũng bị bỏ quên.
Trên đường đến bệnh viện, ngón tay cậu nắm chặt, trong đầu cứ lặp đi lặp lại lời khuyên của Minh Sóc: “Nên làm quen với nhiều bạn bè hơn.“
Bạn bè… đúng là nên kết thêm bạn bè mà.
Cậu nghĩ thầm: “Tôi từng tưởng rằng anh sẽ sẵn lòng làm bạn với tôi. Giữa chúng ta có hiểu lầm, tôi đã thật lòng xin lỗi, cũng đã cố gắng bù đắp, nhưng chẳng lẽ vẫn không thể nhận được sự tha thứ từ anh sao?”
Ánh Ương từ trước đến giờ gần như không có bạn bè.
Vì vậy, Minh Sóc trong mắt cậu rất khác biệt. Dù biết đối phương không ưa mình, cậu vẫn hy vọng… nhỡ đâu… nhỡ đâu có thể trở thành bạn với Minh Sóc thì sao?
Người như anh ấy chắc sẽ không ngại thêm một người bạn nữa đâu?
Cậu có thể làm người bạn biết nghe lời nhất, tận tụy nhất. Cậu có thể là người bạn không màng lòng tự trọng, có thể chịu đựng mọi trò đùa, bao dung hết thảy. Cậu thậm chí sẵn lòng vì Minh Sóc mà hy sinh cả tính mạng, bởi cậu vốn đã thiếu anh ấy nửa mạng rồi.
Nhưng mà… nhưng mà…
Bác sĩ Moore mặc đồ bảo hộ màu xanh đợi cậu trong phòng khám. Nhìn thấy Ánh Ương đã chuẩn bị xong, ông xác nhận liệu trình điều trị:
“Chúng tôi có ba chu kỳ: một năm, ba năm và năm năm. Chu kỳ càng dài, cảm giác đau đớn sẽ càng giảm. Lần trước, anh trai cậu đã chọn chu kỳ một năm, nhưng chúng tôi vẫn tôn trọng quyết định của cậu…”
Ánh Ương sững lại, tia hy vọng trong lòng cuối cùng cũng vụt tắt. Có lẽ do bộ đồ bảo hộ làm cậu cảm thấy lạnh hơn, cậu thở ra một hơi rồi nói với bác sĩ:
“Vậy một năm đi, nhanh hơn một chút.”
Bác sĩ nhíu mày:
“Cậu chắc chứ? Cậu còn rất trẻ, chu kỳ năm năm tuy hiệu quả chậm hơn nhưng tốt nhất về lâu dài… Nếu cậu lo chi phí, anh trai cậu đã nói rằng…”
Cậu mỉm cười, cắt lời bác sĩ:
“Không phải vấn đề chi phí. Tôi chỉ muốn nhanh khỏe lại.”
“Thủ pháp này khá tiên tiến, thường được khuyên dùng cho người trẻ, nhưng đau đớn cũng không dễ chịu…”
“Không sao.” Cậu nhẹ gật đầu, khẳng định: “Cứ một năm đi, nhanh hơn thì tốt.”
Từ viện nghiên cứu trở về nhà, suốt quãng đường Ánh Ương không nói một lời.
Tài xế là một người trung niên, tính cách điềm đạm.
Ông ít khi trò chuyện với chủ nhân, nhưng Ánh Ương mỗi khi lên xe luôn chủ động bắt chuyện, cảm ơn ông vì công việc. Thậm chí trong lúc kẹt xe, cậu cũng lạc quan ngắm cảnh ngoài cửa sổ, so sánh dân cư nơi đây với quê hương mình và cười vui vẻ.