[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 52: CHUYỆN LÃNG MẠN NHẤT
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 52: CHUYỆN LÃNG MẠN NHẤT
Phía trước bệnh viện là một mảnh công viên xanh mướt. Hai bên đường nhỏ trồng đầy bụi cây thấp, được tỉa tót gọn gàng vừa ngang thắt lưng.
Những con ong còn non bay nhởn nhơ giữa ánh nắng xuyên qua kẽ lá, bướm trắng chập chờn, trên cánh còn vương những chấm nâu nhỏ xíu.
Ánh nắng dịu dàng mơn man trong không khí, Ánh Ương hít nhẹ một hơi, chợt bàng hoàng nhớ lại lúc Minh Sóc giơ tay trái lên để ra đòn.
Làn da trong tay hắn ửng đỏ, chằng chịt vết kim tiêm chi chít đến rợn người.
Lạm dụng thuốc là một trong những biểu hiện điển hình của rối loạn tin tức tố ở Alpha.
Ánh Ương ngây người hồi lâu, rồi đột nhiên thấy ngứa tai, cậu giơ tay phất nhẹ.
“Lại ngẩn người làm gì đấy?” – Vu Dịch Tuấn vừa nói vừa tùy tiện vứt cọng cỏ đuôi chó sang một bên, kết thúc trò đùa trẻ con kia.
“Không có gì…” – Ánh Ương nhìn vô định, “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”
“Em muốn hỏi tình hình của cha ruột tiểu Mầm đúng không?” – Vu Dịch Tuấn cười, bóc mẽ.
Dù Ánh Ương vội vàng lắc đầu phủ nhận, đối phương vẫn dịu dàng đáp lời: “Tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng cần ở lại bệnh viện theo dõi trong 24 giờ tới.”
Hắn lại trêu: “Không ngờ người theo đuổi em lại đông như vậy đó!”
Ánh Ương lúng túng xua tay, “Đừng đùa kiểu đó…”
“Nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu.” – Vu Dịch Tuấn nhìn về phía xa – “Lời đề nghị của tôi vẫn còn hiệu lực. Nếu em cần thêm thời gian suy nghĩ, tôi cũng sẵn sàng đợi. Chỉ cần tôi vẫn nằm trong phạm vi cân nhắc của em là được…”
“Viện trưởng Vu…”
“Thôi nào, đừng gọi tôi như thế nữa. Ít nhất lúc này, đừng xưng hô xa cách vậy. Gọi tôi bằng một cái tên mới đi, cho tôi chút hy vọng.”
Ánh Ương cười gượng, trong lòng lại thấy nặng nề. Cậu chưa từng xem Vu Dịch Tuấn là người có thể bắt đầu một mối quan hệ dù chỉ là 1 giây.
Công việc là công việc, yêu đương là yêu đương, bạn cùng phòng là bạn cùng phòng.
Năm đó chính vì không phân biệt được rạch ròi những điều ấy, cậu mới ngây ngốc yêu Minh Sóc, tin tưởng hắn, tự lừa mình dối người rồi càng lún càng sâu.
Con đường đó, cậu không muốn bước lại lần thứ hai.
“Viện trưởng…” – Ánh Ương hoảng hốt, “Xin lỗi.”
“Suy nghĩ thêm đi.” – Vu Dịch Tuấn đặt tay lên vai cậu – “Ương Ương, nghĩ xem em thật sự mong muốn điều gì. Em thực sự cam lòng cả đời làm việc ở nhà trẻ sao? Tiểu Mầm rồi sẽ lớn lên, sẽ vào tiểu học, lên đại học, tự bước ra thế giới của riêng thằng bé… Đến khi ấy, em mong mình sẽ là ai, là người như thế nào? Hãy nghĩ kỹ đi, tôi có thể giúp em thực hiện mọi điều đó.”
Đây là bản edit trên app chữ W màu cam từ nhà yi n c hhhan14
Ánh Ương chưa bao giờ dám mơ đến những điều xa xôi như vậy.