[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 51: CẬU CHỌN CÁI NÀO?
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 51: CẬU CHỌN CÁI NÀO?
“Cái này cũng không được nói luôn sao……”
Cuộc gọi vừa kết thúc, cái miệng lanh chanh của Hạ Trí Phàm rốt cuộc cũng nhận ra mình đã vô tình giẫm hết mọi điểm yếu của Minh Tổng, vẻ mặt hắn mỗi lúc một ỉu xìu, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được là càng lúc càng chán nản.
Bên trong xe im phăng phắc. Ánh Ương nghe loáng thoáng bên kia có vài tiếng thở dốc nặng nề, không khỏi suy đoán tình trạng của người bên kia.
Khó chịu sao? Cũng đáng.
Cậu nhớ đến những năm tháng Minh Sóc trong kỳ mẫn cảm coi cậu như công cụ phát tiết, nửa ép buộc, nửa như là yêu, cuối cùng thì bao nhiêu lần là thật lòng?
Tại sao chưa từng hỏi cậu có đồng ý không? Tại sao không một lần tôn trọng cảm nhận của cậu? Làm gì mà lại tự nhiên, thoải mái đến mức đó?
Khi đó không có tình cảm, chia tay hai năm rồi lại nói là có cảm giác… Đùa cợt kiểu gì vậy?
Mải suy nghĩ, Ánh Ương phản ứng chậm nửa nhịp khi chiếc xe bất ngờ phanh gấp, theo bản năng giẫm thắng, đồng thời tay siết mạnh vô lăng, như muốn trút giận mà nhấn còi một cách tức tối.
“Bíp ——”
Âm thanh chói tai vang vọng cả con phố, cũng truyền thẳng vào cuộc gọi đang dang dở.
“Có chuyện gì vậy? Sao thế?” Người bên đầu dây lập tức hốt hoảng.
“Hai người không sao chứ? Ánh Ương có bị làm sao không?”
Hạ Trí Phàm vội bắt lấy điện thoại, vừa vỗ vai Ánh Ương vừa nói: “Thầy Vu, cậu không sao chứ?”
May mà thắng kịp, không xảy ra va chạm, chỉ là một phen hú vía.
Khi Beta định báo lại cho Minh Sóc thì mới phát hiện cuộc gọi đã bị cắt, còn chiếc điện thoại trên giá phía trước xe thì bất ngờ rung lên.
Nhạc chuông của điện thoại Ánh Ương là giọng hát của một em bé, non nớt ngọt ngào cất lên bài “Cầu London sụp đổ”, vừa hát được hai ba câu thì cậu – vẫn còn chưa hoàn hồn – vội vã bắt máy.
Giọng nói của Minh Sóc vang lên rõ ràng qua loa trong xe: “Ương Ương, em không sao chứ? Em đang ở đâu, anh lập tức cho người tới đón!”
Vừa mới nổ máy lại, xe lại khựng lại vì phanh gấp lần nữa. Omega hoảng hốt cúp điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn xác nhận an toàn.
Phía Minh Sóc không còn phản hồi gì thêm.
Ngồi ghế sau, Hạ Trí Phàm mang theo tâm trạng phức tạp, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi vụt qua như nước chảy, nhưng lại có cảm giác như đang lạc vào giữa cánh đồng dưa đêm mùa hạ — nơi đâu cũng là dưa, mà hắn thì chẳng nhìn ra được quả nào là thật.
Sau một hồi cân nhắc, hắn rốt cuộc tìm ra được một đề tài mở lời: “Thầy Vu, nhạc chuông trong điện thoại cậu là bé con nhà cậu hát à? Hay là mấy bé nhỏ trong trường?”
“Là con tôi hát.”
“À…”
Hạ Trí Phàm đã hiểu: khẩu vị của Minh Tổng đúng là… hơi bị lớn.