[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 50: CON CÁ NHỎ
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 50: CON CÁ NHỎ
“Nói đi.” Ánh Ương vừa nói, vừa đánh tay lái rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Con hẻm này hẹp đến mức khó tin, xe của bọn họ lách vào được cũng chỉ còn chừa hai bên mỗi bên chưa đầy mười phân.
“Khi nào thì em học lái xe vậy?” Minh Sóc hỏi.
Ánh Ương nghĩ một lúc, rồi đáp:
“Ba năm rồi. Nhưng trước đó ít có dịp luyện tập, gần đây mới bắt đầu lái thường xuyên.”
Ba năm. Tức là từ thời em ấy còn ở Vân Cảng.
“Tại sao lại muốn học lái xe… À, hỏi vậy có được không?” Minh Sóc dè dặt hỏi.
“Ừm…” Ánh Ương kéo dài giọng, cân nhắc một chút rồi nói:
“Trước đây có lần Tiểu Mầm bị bệnh, anh bận việc ở công ty không về kịp, tôi bế nhóc ra ngoài đứng đón xe gần nửa tiếng. Cuối cùng vẫn là tài xế của anh đến đón chúng tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ, đợi thi được bằng lái sẽ mua một chiếc xe con đậu sẵn dưới tầng, lỡ có tình huống gì bất ngờ, tôi sẽ không phải đến mức xoay xở trong cảnh bất lực như vậy nữa.”
Minh Sóc nghe vậy, sắc mặt trầm xuống thấy rõ. “Xin lỗi.”
“Không sao đâu, là anh hỏi, tôi cũng đâu có ý lấy chuyện đó ra để trách móc.”
Lúc không để ý, Ánh Ương đã lái xe vào bãi đỗ của nhà trẻ. Cậu quay đầu nhìn Minh Sóc:
“Từ giờ trở đi, giữa chúng ta chỉ còn mối quan hệ công việc, có thể chứ?”
Minh Sóc nhìn cậu, ánh mắt khiến Ánh Ương có phần mất tự nhiên.
“Tôi không muốn để người khác biết chuyện giữa chúng ta, cũng sợ ảnh hưởng đến tiểu mầm. Cho nên, quan hệ giữa tôi, anh và Tiểu Mầm… trước mắt cứ giữ kín, được không?”
Đợi mãi không thấy Minh Sóc trả lời, Ánh Ương hơi ngượng ngùng, cậu đưa tay gãi cổ, vành tai bắt đầu ửng đỏ.
Quả thật, lần này Minh Sóc mang cả sản phẩm của công ty đi đường xa đến An Châu, lại còn mạnh tay chi tiền hỗ trợ thế này, chẳng qua cũng chỉ mong có thêm cơ hội gần gũi hai ba con bọn họ. Thế mà cậu chẳng nể nang gì, lời nói cũng không kiêng dè.
Ánh Ương thấy lòng mỏi mệt.
“Thầy tiểu Vu.” Minh Sóc đột nhiên lên tiếng, ra hiệu bằng ánh mắt. “Giúp tôi mở cửa xe.”
“Hả?”
“Tôi là Minh tổng, nghiêm túc đấy, cậu đón tôi từ sân bay về mà không phục vụ chu đáo à?”
“À…” Ánh Ương chớp mắt mất hai giây, rồi gật đầu lơ ngơ. “À, được.”
Lúc cậu mở cửa xe, phát hiện mọi người đang đứng trước cổng đợi sẵn. Vừa thấy xe dừng, họ lập tức bước đến bắt chuyện, Vu Dịch Tuấn cũng dẫn người đi theo.
Ánh Ương mở cốp xe, dùng hết sức để dỡ hàng xuống. Minh Sóc vốn đang đứng phía trước trò chuyện, bỗng bước tới.
“Để tôi dọn cùng em. Đều là thiết bị tinh vi phức tạp, nếu có va chạm thì lại phải mang về xưởng bảo trì.”
“Vậy để tôi phụ ngài đem xuống.” Vu Dịch Tuấn nhanh nhẹn chen vào, kéo Ánh Ương ra sau. “Tiểu Ương người gầy yếu, nho nhã thư sinh, mấy việc nặng thế này không hợp.”