[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 47: ANH YÊU EM
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 47: ANH YÊU EM
Cố né tránh là một chuyện, nhưng hôm nay bọn họ tình cờ gặp lại, là số mệnh đã sắp đặt từ trước, vậy thì kháng cự làm chi?
Dựa vào đâu mà không thể tranh thủ chút thời gian được ở cạnh Ánh Ương thêm một chút?
Minh Sóc chặn trước cửa, không để Ánh Ương có cơ hội rời đi, khẽ nói:
“Anh có chuyện muốn nói với em”
“Tôi với anh chẳng có gì để nói cả.”
Ánh Ương kiên quyết muốn đi, không ngừng vặn tay nắm cửa, cố tạo ra tiếng động.
“Làm ơn, Ánh Ương…”
Minh Sóc dựa người vào mặt trong cánh cửa, tay đè lên tay cậu đang nắm chốt cửa, giọng khàn khàn, gần như van xin.
“Chuyện này rất quan trọng, cho anh mười phút… không, năm phút thôi cũng được.”
Không còn cách nào khác, nhưng hai người họ lại đang ở trong căn phòng học bị kéo kín rèm, không dễ để rời đi ngay. Ánh Ương dứt khoát bước thẳng đến bên cửa sổ, mạnh tay kéo tung tấm rèm vải nặng nề.
Ánh nắng hắt vào làm mắt cậu không thích ứng kịp, cậu phải hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng mở mắt bình thường được.
“Nơi này không phải cần che lại sao, tại sao kéo rèm kỹ vậy?”
Nói là có chuyện quan trọng, vậy mà khi mở miệng, Minh Sóc lại vòng vo sang chuyện khác.
Ánh Ương bĩu môi:
“Buổi tối thầy Vu thỉnh thoảng đến đàn piano, không muốn bị người khác nhìn thấy nên mới lắp rèm dày để tiện ẩn mình. Phòng học này vẫn còn được sử dụng, ngoài cây đàn, còn có mấy nhạc cụ khác, chủ yếu để giúp các bé khám phá năng khiếu âm nhạc.”
“Ví dụ như mấy đứa nhỏ ở lớp giáo dục đặc biệt nếu có thiên phú âm nhạc, nhiều khi ngồi không yên trong lớp, trợ giảng sẽ dẫn tụi nó qua đây luyện tập chút ít.” – Cậu tận tình giải thích.
“À… vậy à.”
Minh Sóc lại hỏi sang chuyện khác:
“Em và Vu Dịch Tuấn… thân nhau lắm sao?”
Ánh Ương nghe vậy thì cau mày:
“Anh đang muốn hỏi gì?”
“… Chỉ là ngay cả chuyện hắn hay đến đây đàn vào ban đêm mà em cũng biết.”
Ánh Ương cười khẩy, giọng châm biếm:
“Thì ra anh để bụng chuyện đó à. Tôi đâu chỉ biết anh ta hay đến đây đánh đàn, tôi còn biết trong ngăn tủ nào của anh ấy giấu rượu vang đỏ nữa kìa. Vậy anh nói xem, hai đứa bọn tôi có thân quen không?”
Minh Sóc cố kiềm chế cảm xúc, chậm rãi nói:
“Ánh Ương…”
Hắn đối diện với Omega gần như bị ánh sáng nuốt trọn, nhưng những lời thốt ra lại lạnh lùng đến mức tàn nhẫn..
“Minh Sóc, bây giờ anh không còn tư cách gì để xen vào chuyện tôi với người khác. Tôi chờ anh cưới tôi suốt gần bốn năm, cuối cùng đổi lại là gì? Là anh lợi dụng tôi và con để trả thù nhà họ Minh.”