[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 46: ĐỪNG ĐI
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 46: ĐỪNG ĐI
“À, vậy thì tốt rồi. À phải…”
“Minh Sóc.”
Hắn đưa tay ra, vươn về phía hai người phía trước. “Tôi là tổng giám đốc của công ty Khoa học Kỹ thuật Trọng Minh, đại diện công ty đến khảo sát môi trường ứng dụng giáo dục của trường quý vị.”
Vu Dịch Tuấn thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc trong mắt, bắt tay Minh Sóc.
Một tập đoàn lớn như Trọng Minh, cớ sao tổng giám đốc lại đích thân tới khảo sát một nhà trẻ tên tuổi chẳng mấy ai biết đến?
“Anh Vu à, đây chính là Minh tổng mà tôi thường hay nhắc với anh đó!” Một đại diện doanh nghiệp đến theo lời mời vội vàng lên tiếng giải vây.
“Chẳng là hôm nay vừa hay có buổi bàn bạc hợp tác với Minh tổng. Đừng nhìn cậu ấy trẻ tuổi mà lầm — con trai đã bốn tuổi rồi! Bình thường công việc bận rộn, rất ít khi có dịp gần con. Vừa nghe tôi nói muốn đến nhà trẻ, cậu ấy liền theo tới xem thử. Mong anh Vu đừng để bụng!”
Vu Dịch Tuấn sao có thể để bụng được?
Dòng sản phẩm robot trẻ em mới của Trọng Minh rất phù hợp với trẻ em có nhu cầu đặc biệt. Nó tích hợp nhiều công nghệ tiên tiến hỗ trợ phát triển. Chỉ tiếc giá thành quá cao, chi phí bảo trì về sau cũng lớn, cơ sở nhỏ như họ thì lực bất tòng tâm.
“Nói gì khách sáo vậy.” Vu Dịch Tuấn đứng thẳng người, khẽ ngẩng đầu ra hiệu cho Ánh Ương rồi mới thong thả quay lại vòng giao tiếp.
“Tổng giám đốc Vương và Minh tổng chịu đến khảo sát nơi này là vinh hạnh của chúng tôi. Hôm nay đừng bàn về công việc, chỉ là cùng nhau xem thử đại gia đình của chúng tôi cùng các bé nơi đây. Niềm vui của trẻ nhỏ có thể truyền năng lượng tích cực cho người lớn, mong hai vị hôm nay sẽ có được điều gì đó ý nghĩa.”
Vu Dịch Tuấn là người khôn khéo. Đến đây là anh đã chủ động hạ thấp tư thế, người ta không thể không nể mặt.
Quả nhiên, tổng giám đốc Vương liền vỗ vai anh, chủ động kéo anh nói chuyện phiếm, còn dẫn Minh Sóc sang một bên.
“Bị doạ sững người rồi à?” Vu Dịch Tuấn không vội quay lại tiếp chuyện, mà quay về đứng cạnh Ánh Ương.
Cậu cúi đầu cười ngượng, khẽ lắc đầu: “Không có… là tại tôi hơi sơ suất.”
“Trời, có gì to tát đâu, buổi sáng còn dài, cậu vẫn còn thời gian để khiến mọi người quên đi chuyện vừa rồi mà!” Vu Dịch Tuấn nhẹ giọng trấn an.
Bất ngờ gặp lại khiến Ánh Ương như rơi vào mê cung quen thuộc từ nhiều năm trước. Cậu chỉ thấy ngực nghẹn lại, khó mà thở nổi.
Sao lại chạm mặt vào lúc này? Cậu rõ ràng đã cẩn thận, đã rất nỗ lực để sống tốt, cuộc sống vừa mới có chút khởi sắc… Thế mà lại để Minh Sóc thấy dáng vẻ luống cuống bất lực của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, hai năm lặng lẽ trôi qua bỗng chốc vỡ vụn như bong bóng xà phòng. Trước mặt Minh Sóc, cậu vẫn chỉ là kẻ bị khinh rẻ, một người từng dùng tin tức tố để đổi lấy chút thương hại, một con rùa rụt cổ mãi loay hoay trong vỏ bọc của mình – yếu ớt đến mức khiến ai cũng ngán ngẩm.