[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 44: CUỘC SỐNG MỚI
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 44: CUỘC SỐNG MỚI
Như cậu dự đoán, người đàn ông kia rất cao, là một Alpha.
Gương mặt hắn không để lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng hắn ăn mặc khá cẩn thận. Cổ áo được kéo cao, che kín tuyến thể, áo khoác làm từ vải dày, ngay cả quần cũng cùng chất liệu. Khi bước đi, có thể thấy rõ những nếp gấp sau đầu gối.
Dù vậy, hắn dường như chẳng để tâm đến những điều ấy.
Sau này ở chung lâu hơn, Ánh Ương mới nhận ra, người đàn ông này chẳng bận lòng đến thứ gì ngoài một điều duy nhất—trẻ con.
Là con của người khác.
“Mùa hè năm nay, chúng tôi vừa hoàn tất thủ tục tuyển sinh,” hắn vừa nói vừa bước đi, rồi đột nhiên quay lại nhìn hai ba con, “Nhà trẻ chúng tôi có chút đặc thù, hiện tại vẫn còn đang nhận học sinh.”
Nói rồi, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ cười: “À, quên giới thiệu. Tôi là Vu Dịch Tuấn, năm nay 28 tuổi.”
“Vu Ánh Ương.” Cậu bắt tay hắn, cười nhạt, “Chúng ta có cùng họ đấy.”
Yú Yìngyāng (于映央) – Vu Ánh Ương
Yú Yìjùn (禺亦俊) – Vu Dịch Tuấn
“Không chắc đâu.” Vu Dịch Tuấn nhướng mày, giơ tay chỉ vào tấm bảng hiệu bên cạnh.
Ngay lối vào nhà trẻ có dán đầy đủ thông tin hoạt động, giấy phép kinh doanh, cùng chứng chỉ giảng dạy của từng giáo viên. Trong đó, cái tên Vu Dịch Tuấn xuất hiện nhiều nhất.
Sau khi tìm hiểu kỹ, Ánh Ương mới phát hiện, đây không chỉ là một nhà trẻ đơn thuần mà còn là một trung tâm chăm sóc và can thiệp hành vi cho trẻ đặc biệt.
Vu Dịch Tuấn —người đàn ông trước mặt cậu—chính là giáo viên chuyên trách mảng này.
“Ánh Ương đọc thông tin, nhìn một lúc rồi bất giác ngẩng đầu. Khi ấy, cậu mới thấy tấm bằng tốt nghiệp của Vu Dịch Tuấn treo ở trên cao nhất.
“Anh cũng học ở thành phố Vụ à?” Cậu nheo mắt, rồi tiếp tục hỏi, “Chuyên ngành… tâm lý trẻ em?”
Vu Dịch Tuấn bình thản gật đầu. “Năm ngoái vừa xong tiến sĩ. Mà không biết bằng cấp giờ vứt đâu rồi. Đúng là phải dọn dẹp lại, không thì bốn năm học phí coi như đổ sông đổ bể!”
Ánh Ương bật cười. “Sao mà phí phạm được? Chẳng phải anh còn mở nhà trẻ à?”
Người thực sự học phí là cậu đây. Chuyên ngành vốn không hứng thú, cắn răng lấy bằng tốt nghiệp, cuối cùng sau ba năm ra trường, đến máy tính cũng chẳng mấy khi đụng vào…
Vu Dịch Tuấn nhún vai, dẫn hai ba con cậu đi tiếp.
Qua cổng lớn, băng qua mái hiên nhà trẻ, không gian trước mắt rộng hơn.
Sảnh chính của nhà trẻ được thiết kế theo dạng mái vòm, cầu thang trũng xuống, mỗi bậc đều lót đệm mềm, chỉ chừa lại vài lối dẫn đến các khu vực khác.
Vu Dịch Tuấn giới thiệu: “Hy vọng của tôi khi xây nên nhà trẻ này là để tất cả bọn trẻ có thể cùng nhau chơi đùa. Dù là các bé ở lớp lớn hay trẻ đặc biệt, thì giai đoạn khám phá thế giới vẫn luôn là giai đoạn quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành. Chúng tôi muốn cung cấp cho bọn trẻ một không gian thật rộng lớn để tự do tìm hiểu. Mỗi ngày, sẽ có một khoảng thời gian cố định cho phép các bé được tự do đi lại giữa các phòng trong khuôn viên, bao gồm cả phòng giáo viên và văn phòng hiệu trưởng—bởi quyền lực không nên dùng để giam cầm, mà phải khiến con người tự do hơn.”