[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 43: ĐỪNG QUAY ĐẦU LẠI
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 43: ĐỪNG QUAY ĐẦU LẠI
Dưới cửa sổ, một cây bạch dương vươn mình lên cao, tán lá sum suê rậm rạp. Vài con chim nhỏ từ bầu trời xanh thẳm bay xuống, nhẹ nhàng đậu trên những cành cây lay động trong gió.
Ánh Ương ôm một đứa bé mềm mềm mụp mụp, đứng giữa phòng khách, đưa mắt nhìn khắp không gian xung quanh.
Đồ đạc cũ kỹ tỏa ra mùi ẩm mốc nhè nhẹ, hòa lẫn với vài mùi lạ khó chịu từ cống thoát nước, khiến Omega choáng váng, sắc mặt tái nhợt.
Hoặc cũng có thể, làn da cậu vốn dĩ đã trắng nhạt như thế. Mặt khác, tóc cậu được chăm chút sạch sẽ, quần áo đơn giản nhưng không hề rẻ tiền. Ánh mắt xa cách, khuôn mặt không cười nói, trông cậu không dễ gần…
Người môi giới lặng lẽ quan sát cậu, không đoán được tình hình tài chính của cậu ra sao.
“Cậu dự tính thuê nhà khoảng bao nhiêu? Thật ra, nếu thêm khoảng chi phí 1.800 tệ mỗi tháng, cậu có thể thuê căn hộ hai phòng đối diện. Ở đó có bảo vệ tuần tra 24/7, khu nhà ở đó có danh tiếng tốt, thiết kế thông thoáng. Cậu mang theo con nhỏ, ở đó sẽ thoải mái hơn một chút.”
Ánh Ương khẽ gật đầu, cúi xuống lắc lư đứa bé trong lòng, dịu dàng hỏi:
“Con thích nơi này không?”
Đứa bé còn ngái ngủ, dụi đầu vào vai cậu, hai má phúng phính, lầm bầm một tiếng:
“Ừm…”
“Vậy chúng ta sẽ ở đây, được không?”
Đứa nhỏ vẫn rúc vào hõm vai cậu, giọng lí nhí:
“Dạ.”
Ánh Ương bật cười, ánh mắt dịu đi. Cậu ngẩng lên nhìn người môi giới, dứt khoát nói:
“Tôi muốn lấy căn này. Chúng ta ký hợp đồng luôn.”
“Thật sự chọn căn này sao?” Người môi giới không khỏi kinh ngạc. “Cậu không muốn cân nhắc thêm à? Căn hộ đối diện—”
Ánh Ương siết chặt đứa bé trong vòng tay, ánh mắt kiên định, nhẹ nhàng cắt ngang:
“Không cần, quyết định vậy đi.”
“Vậy… cậu cứ ngồi tạm trên sofa, tôi sẽ quay về văn phòng in hợp đồng, liên hệ chủ nhà đến ký, còn phải bàn bạc thêm về các khoản phí điện nước, gas nữa.”
Người môi giới dặn dò xong liền rời đi, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc. Thật ra, hắn vốn không nên để khách hàng ở lại một mình trong căn hộ chưa ký hợp đồng, nhưng nơi này đã quá cũ kỹ, chẳng có gì đáng để trộm cả.
Mà nói thật, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Ánh Ương lại chọn căn hộ này.
Dáng vẻ của cậu không giống người không có tiền, đứa bé cũng rất ngoan, đi bộ lâu như vậy mà không hề than mệt. Chỉ là… có vẻ rất bám cậu.
Khi bước xuống đến tầng dưới, người môi giới mới chợt nhớ ra còn thiếu giấy tờ quan trọng, đành bực bội quay lại.
Cửa phòng khép hờ, qua khe cửa, hắn nhìn thấy Ánh Ương đang nắm lấy hai tay của đứa nhỏ, đùa giỡn trong căn phòng khách trống trải.