[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 41: TẠM BIỆT
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 41: TẠM BIỆT
Minh Sóc thể hiện thái độ dứt khoát, lời nói như gương sáng soi tỏ mọi điều. Hắn tựa báo săn lặng lẽ rình mồi giữa thảo nguyên, như chim ưng kiêu hãnh sải cánh giữa trời cao.
Hào quang của Minh thị chưa bao giờ là chiếc bóng che phủ bước chân hắn, mà chỉ là cột mốc để hắn vươn đến ánh sáng của riêng mình..
Nhưng cách đó chỉ vài mét, cậu trai nhỏ bé chẳng mấy ai nhớ tới lại bị sự thật tàn nhẫn xé toạc lớp vỏ bọc yếu ớt.
Những ký ức mà cậu nâng niu, trân trọng, đối với người khác chẳng qua chỉ là những hạt giống vương vãi, gieo xuống rồi quên mất. Chỉ có Ánh Ương là cẩn thận vun trồng, dốc lòng chăm sóc, để nó nở hoa.
Tai cậu ù đi, ôm chặt đầu gối, cả người run rẩy.
Cậu đang héo mòn.
Hoặc có lẽ, cậu đã héo úa từ lâu, chỉ là chưa chịu chấp nhận sự thật. Ngay từ đầu, Minh Sóc chưa từng chuẩn bị để trở thành Alpha của cậu, cũng chưa từng muốn làm cha.
Mọi thứ đều có mục đích khác.
Cậu tưởng rằng mình đã xây được một tổ ấm tràn đầy yêu thương, nhưng hóa ra, đó chỉ là con đường tắt giúp Minh Sóc đạt được ước mơ, hoàn thành sự kiêu hãnh của hắn.
Cậu và con mình đều là những viên đá lót đường cho hắn tiến xa hơn.
Cơ thể cậu cứng đờ, cho đến khi một mùi sữa nhàn nhạt kéo cậu khỏi suy nghĩ ——
“Ương Ương!”
Tiểu Mầm lao vào ôm cậu thật chặt, giọng non nớt đầy lo lắng. “Ba ba đi đâu vậy? Con tìm khắp nơi cũng không thấy!”
“…Ương Ương, sao ba ba khóc rồi?”
Tiểu Mầm cuối cùng cũng thấy được bố trong văn phòng không có cá mập, rốt cuộc có thể yên tâm ở nhà.
Ánh Ương bắt đầu bận rộn. Cậu xin đổi tên cho Tiểu Mầm, nộp hồ sơ trực tuyến rồi đợi sau mười ngày làm việc để đến cơ quan hành chính cập nhật giấy tờ mới.
Tất nhiên, mọi thủ tục đều không thông qua Minh Sóc.
Cậu nghĩ, Alpha bận rộn với công việc và sự nghiệp, chắc chắn sẽ chẳng để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng đối với Ánh Ương, nhữn gchuyện này lại là điều quan trọng nhất. Mỗi phút giây chờ đợi đều trở thành dày vò, cậu nóng lòng đến mức gần như không thể chờ đợi thêm.
Thế nhưng, có người còn gấp gáp hơn cậu. Ngay trưa hôm đó, khi vừa nhận được giấy tờ mới của Tiểu Mầm, căn hộ của họ đã có một vị khách không mời mà đến.
Minh Kế Thao đứng cách Tiểu Mầm khoảng hai mét, vươn tay thử dò xét:
“Cho ông cố ôm một cái nào.”
Tiểu Mầm nhíu mày, cả khuôn mặt nép vào người Ánh Ương, từ động tác đến biểu cảm đều toát lên sự kháng cự.
Có lẽ trẻ con luôn có bản năng riêng của chúng nó, rất nhạy bén, có thể nhìn thấu những cơn sóng ngầm bên dưới bề mặt bình lặng.