[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 4: CÀ PHÊ VÀ TRỨNG GÀ LUỘC
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 4: CÀ PHÊ VÀ TRỨNG GÀ LUỘC
Minh Sóc tựa lưng vào tủ để đồ, ánh mắt nhìn thẳng, hỏi cậu:
“Bói toán kiểu gì thế? Chương trình bói toán này muốn mỉa mai Alpha sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Ánh Ương bất giác đứng bật dậy, có chút chột dạ. “Chỉ là lần trước có một Omega chia sẻ trải nghiệm tình cảm của mình trong buổi livestream, Đào Đào ấy mà…”
Cậu ngừng một chút, rồi sửa lại: “Chủ kênh tự nhắc nhở các Omega, cảnh giác với việc “yêu mù quáng”,’ đừng để bị rơi vào bẫy của mấy tên tra nam…”
Đào Đào là một Omega sở hữu vẻ ngoài quyến rũ, thường xuyên phát sóng trực tiếp, cung cấp các dịch vụ bói toán trả phí.
Trong buổi phát sóng, xung quanh cậu ta bày biện những vật dụng như vòng dreamcatcher, quả cầu pha lê, và các đồ vật liên quan đến bói toán khác.
Tuy nhiên, với túi tiền hạn hẹp của Ánh Ương, việc tiêu xài vào những buổi bói toán xa xỉ như vậy là điều không thể.
Cậu chỉ có thể tham gia bằng cách để lại bình luận, bấm “thả tim,” và chăm chỉ xem phát sóng trực tiếp, nỗ lực leo lên vị trí đầu bảng tương tác mỗi tháng.
Minh Sóc khó hiểu:
“Cái danh “người tương tác nhiều nhất” đó mang lại lợi ích gì cho cậu sao?”
Ánh Ương gật đầu thật mạnh:
“Được chứ! Nếu đứng đầu, em sẽ nhận được dự đoán vận may hàng ngày từ Đào Đào. Nếu giữ vị trí đó suốt ba tháng liên tiếp, em còn được một lần bói toán miễn phí!”
Trong lúc nói chuyện, cà phê đã pha xong. Minh Sóc nhấp một ngụm, rồi thản nhiên hỏi:
“Ánh Ương, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi!” Ánh Ương phồng má đáp, rồi chợt nhận ra câu hỏi đó mang ý trêu chọc. “Tóm lại, Đào Đào xem bói rất chuẩn! Rất nhiều Omega khác đều là khách quen của cậu ấy.”
Minh Sóc không tiếp tục tranh luận.
Dù có chứng minh rằng Ánh Ương thật trẻ con và ngây ngô, với hắn mà nói cũng chẳng ích gì. Thậm chí, điều đó có thể làm cậu giận dỗi, phá hỏng bầu không khí vốn đã tạm ổn giữa họ.
“Về nhà thôi. Cậu đói không?” Minh Sóc nhanh chóng uống cạn ly cà phê, đặt nó vào máy rửa chén, rồi bước ra trước.
“Không đói lắm.”
Ánh Ương trả lời, hy vọng Minh Sóc có thể nán lại thêm chút nữa để cậu tiếp tục theo dõi buổi phát sóng trực tiếp. Vị trí đầu bảng của cậu đang gặp nguy cơ bị đe dọa.
Minh Sóc liếc cậu một cái, dễ dàng đoán được suy nghĩ ấy. Hắn lạnh nhạt nói:
“Tôi đói rồi, đi ăn trước đây.”
Ánh Ương vội đuổi theo:
“Vậy nhà hàng có WiFi không?”
“Không có.”
Trước khi tín hiệu WiFi hoàn toàn biến mất, Ánh Ương nhanh tay gõ vài dòng bình luận:
【Tra A】