[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 39: TIỂU MẦM BẢO BỐI
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 39: TIỂU MẦM BẢO BỐI
Mùa hè năm ấy thoáng qua như một giấc mộng ngắn ngủi.
Ánh Ương nhận bằng tốt nghiệp, hôm đó Minh Sóc bận việc không đến được, chỉ có Đào Đào ôm hoa đến chúc mừng cậu, dùng sự chân thành xoa dịu chút tiếc nuối nhỏ bé của cậu.
Hợp đồng thuê văn phòng đã đến kỳ hạn, bốn người gom đồ đạc, mang theo cả đống hành lý trở về Vân Cảng.
Ánh Ương hiểu rất rõ, lần trở về này đồng nghĩa với việc Minh Sóc chính thức đối đầu với Minh thị.
Suốt một năm qua, giới kinh doanh Vân Cảng tràn ngập những tin đồn về cuộc tranh đấu căng thẳng giữa các thế hệ nhà họ Minh.
Minh Sóc trở thành minh chứng sống cho kiểu người “trọng mỹ nhân hơn giang sơn,” thường xuyên bị đặt lên bàn cân với cố Chủ tịch Minh lúc trước
Trớ trêu thay, “mỹ nhân” mà mọi người nhắc đến không chỉ là một người, mà là hai mẹ con.
Tin đồn lan truyền rằng Minh Sóc sớm muộn cũng sẽ thất bại vì quá si mê người yêu, còn Ánh Ương thì bị gán danh tâm cơ thâm sâu, khiến người ta không khỏi tiếc nuối, cho rằng Minh thị khó lòng xuất hiện thêm một nhân vật kiệt xuất như Minh Kế Thao.
Mùa xuân năm sau, con trai đầu lòng của Minh Sóc và Ánh Ương cất tiếng khóc chào đời.
Hắn đặt tên cho con là “Minh Hành” với ý nghĩa cân bằng âm dương, sự sống vĩnh hằng, sinh sôi không dứt.
Nhưng Ánh Ương lại thích gọi bé là “Tiểu Mầm” một mầm non nhỏ bé được tình yêu tưới tắm, từng ngày lớn lên mạnh mẽ.
Cậu đã dốc lòng chăm sóc, bảo vệ con, cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời.
—Thời gian như chó dí ngoài đồng tại yinchan14 trên w a tt pa dd
“Ương ương!”
Thời gian như bóng câu qua cửa, hai năm thoáng chốc vụt bay.
Đứa trẻ non nớt ngày nào giờ đã tung tăng khắp chốn, miệng cười nói líu lo không ngừng.
Tiểu Mầm níu lấy vạt áo Ánh Ương, thở hổn hển bò lên đùi cậu, đôi mắt long lanh nhìn cậu chờ đợi.
“Ba ba, tối nay đét đì có về không?”
Ánh Ương khẽ lắc đầu: “Bố bận lắm, tối nay ăn cơm với baba được không?”
“Dạ…” Tiểu Mầm phụng phịu, mày cau lại, cái miệng nhỏ xíu chu lên, nước miếng sắp nhỏ đầy cả áo.
Bảo bối Mầm Mầm dùng mu bàn tay lau qua loa rồi bất ngờ nhảy xuống khỏi lòng Ánh Ương, chạy vụt đi.
Ánh Ương liếc đồng hồ. Mới sáu giờ, đúng giờ chiếu phim hoạt hình dành cho trẻ em.
Cậu không để ý nữa, cúi đầu tiếp tục nhặt rau.
Quả nhiên, trong phòng khách chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nhạc dạo đầu của bộ phim hoạt hình quen thuộc.
Nhưng không lâu sau, một tiếng “cạch” nhỏ vang lên.
Tiểu Mầm đã kéo ghế, đứng lên mở khoá cửa, ba cái khoá cửa an toàn đều bị bé mở ra gọn gàng.