[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 37: CHIA TAY
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 37: CHIA TAY
Trong khoảng thời gian này, cậu cố gắng nghiền ngẫm từng chi tiết khi cả hai ở chung, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng xâu chuỗi lại mọi thứ rõ ràng.
Việc cậu có một tuyến thể khỏe mạnh khiến cậu vui mừng khôn xiết, nhưng đồng thời, đó cũng là mối họa lớn trong lòng, trở thành vấn đề to lớn nhất của mối quan hệ giữa hai người.
Hoặc là cậu hoàn toàn từ bỏ tuyến thể để chứng minh tấm chân tình với Alpha, hoặc là giữ lấy nó, nhưng cái giá phải trả chính là sự nghi kỵ không ngừng của đối phương, buộc cậu phải dùng mọi cách để chứng minh tình cảm của mình là thuần túy.
Điều khiến Ánh Ương tuyệt vọng nhất chính là, cậu cũng đang đối mặt với một lựa chọn giống như nàng tiên cá trong câu chuyện cổ tích—mà câu chuyện ấy lại có kết cục bi thương.
Cậu không sao tìm thấy được bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Alpha thật sự yêu cậu.
Cậu quá mệt mỏi. Những ngày này, dù cố gắng gượng cười, tự thôi miên bản thân, không ngừng đấu tranh giữa buông bỏ và níu kéo, đã không ít lần cậu muốn dứt khoát nhảy xuống từ nơi cao để chấm dứt tất cả…
Nhưng tất cả điều này, chung quy cũng chỉ để tìm lời giải cho một bài toán vô nghiệm.
Cậu kiệt sức, thế giới của cậu sớm đã vụn vỡ từ cái đêm ấy.
Cậu ngồi xổm xuống, nhặt lại chiếc áo choàng tắm rơi trên sàn, khoác lên người, rồi lần nữa nhìn về phía Minh Sóc.
Lần này, Minh Sóc không lảng tránh ánh mắt của cậu. Có lẽ vì quá kinh ngạc, đôi mắt Alpha thoáng hiện lên vẻ hoang mang.
“Anh biết hiện tại giữa chúng ta kông ổn, em cũng cảm thấy như vậy. Em sắp tốt nghiệp rồi, phiền anh nhẫn nhịn thêm chút nữa. Đợi em tốt nghiệp, em sẽ dọn ra ngoài. Công việc của anh bận rộn như thế, ở nhà vẫn tiện hơn. Em cũng đã tìm qua vài nơi, thật ra rời khỏi nhà cũng không phải là chuyện gì đáng sợ lắm, em không có ý chiếm chỗ của người khác…”
Minh Sóc rùng mình: “Em có ý gì?”
“Chúng ta chia tay đi.” Ánh Ương nhìn thẳng vào hắn. “Anh à, đừng tự dày vò bản thân nữa, chúng ta nên xa nhau một thời gian.”
Chia tay?
Người khác nói câu này có lẽ còn đáng để cân nhắc, nhưng khi nó thốt ra từ miệng Ánh Ương, Minh Sóc chỉ cảm thấy nực cười.
Chia tay, lúc này mới nghĩ đến việc chia tay?
Nhất định phải đợi đến khi hắn thất bại rồi mới muốn chia tay?
Nhất định phải chờ đến khi hắn và gia đình trở mặt mới muốn chia tay?
Nhất định phải chờ đến khi hắn lấy hết can đảm đối mặt với đoạn tình cảm này, lại nói chia tay?
Là ai dạy cậu? Là Cẩn Ôn sao?
Đây cũng là chiêu lạt mềm buộc chặt mà nhà họ giỏi nhất sao?
Minh Sóc nghiến răng, từng câu từng chữ nặng trịch giáng xuống: “Em nằm mơ.”
“Trên đời này, ai cũng có thể nói lời chia tay với anh, nhưng em thì không. Anh không cho phép.”