[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 36: ĐỪNG KHÓC MÀ
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 36: ĐỪNG KHÓC MÀ
“Lúc nãy em ngất xỉu.” Minh Sóc đi đến mép giường, đặt một ly nước ấm lên tủ đầu giường.
“Có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra đi. Đào Dữu nói sáng nay em cũng nôn, cứ như vậy hoài cũng không phải cách…”
Ánh Ương ngồi yên định thần một lúc, rồi chợt nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ chính. Cậu vội lăn khỏi giường, chân trần đứng bên cạnh giường, xoa xoa cánh tay.
Phản ứng kỳ lạ của cậu khiến Minh Sóc nhíu mày: “Em làm gì vậy?”
Ngay sau đó, Ánh Ương lại dùng tay cọ lên áo ngủ của mình. Lúc này, Minh Sóc mới nhận ra sự khác thường—đêm đó, chính hắn đã xâm phạm cậu trên chiếc giường này.
Bây giờ, cậu cảm thấy nơi này thật đáng sợ.
Một cơn đau nhói bất ngờ bóp nghẹt trái tim hắn. Minh Sóc vừa tự trách vừa hoảng sợ—sợ mất đi cậu.
Không hiếm lạ gì khi suốt những ngày qua hắn không liên lạc,
Ánh Ương cũng im lặng, không gửi tin nhắn, không gọi điện hỏi vì sao hắn không về nhà.
Nửa tháng nói ngắn không dài, nhưng trong khoảng thời gian ấy, suy nghĩ chia tay đã từng lóe lên trong đầu hắn.
Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến điều đó, một nỗi sợ hãi khổng lồ lại kéo hắn xuống, như thể dù đứng dưới ánh mặt trời vẫn chìm trong vực sâu lạnh lẽo đen kịt—một thế giới không có Ánh Ương.
Không có cậu, nơi đó chính là địa ngục.
Chia tay chắc là không phải giải pháp, nhưng tiếp tục thế này cũng quá khó chịu. Hắn phải vượt qua hết rào cản, từng khúc mắc trong lòng, thuyết phục bản thân rằng dù tình yêu này đã bị pheromone chi phối cũng không có gì đáng trách—vì đây là bản năng, ai cũng như vậy.
Ánh Ương chưa từng ham muốn pheromone của hắn.
Cậu vô tội.
Không ai có thể hoàn toàn kiểm soát bản năng của mình, họ đều chỉ là những con người bình thường, không phải thánh nhân.
Nhưng rõ ràng hắn đã nhượng bộ, cậu kêu khó chịu, hắn liền bỏ hết công việc để chạy về.
Cậu muốn hắn đánh dấu, dù có nói vài lời khó nghe, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm theo. Thế mà tại sao cậu vẫn không vui?
Tuyến thể cũng chữa lành rồi, yêu đương cũng đang tiếp tục, thân thể và trái tim đều đã trao cho cậu, vậy thái độ xa cách này là sao?
Chẳng lẽ cậu muốn hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm một người bạn trai dịu dàng, một người thừa kế hoàn hảo, thì thế giới này mới chịu đối xử tốt với hắn hay sao?
Chẳng lẽ hắn không thể cảm thấy bất công? Chẳng lẽ ước mơ của hắn nhất định phải bị hy sinh? Cảm xúc và nhu cầu của hắn nhất định phải bị bỏ qua sao?
Dựa vào cái gì?
“Em thật sự không định nói chuyện với anh à?” Minh Sóc giữ chặt cổ tay cậu.
Nửa tháng không gặp, cánh tay vốn đã gầy nay lại càng nhỏ đi, chạm vào lòng bàn tay hắn thấy thật xót xa. “Nếu giận anh, em có thể đánh, có thể mắng, đừng im lặng như vậy.”