[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 31: EM VỚI RỐI RẮM
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 31: EM VỚI RỐI RẮM
Di động rung lên, Minh Sóc mới nhận ra mình lại thất thần. Màn hình máy tính trước mặt đã tắt từ lâu, vậy mà hắn chẳng hề hay biết.
“Shawn.” Hắn tiện tay nhấc máy, đặt điện thoại sang một bên.
Đầu dây bên kia vang lên giọng Omega mềm mại, mang theo chút mềm mại đặc trưng: “Oa, anh à, anh lại đeo kính!”
Màn hình sáng lên một lần nữa, nhưng vẫn bị hắn bỏ quên. Minh Sóc chần chừ cầm điện thoại lên, ánh mắt lại lơ đãng hướng về tập tài liệu đặt cạnh bên.
“2 – 55%.”
“Không phải anh nói sẽ đeo kính để cho em xem sao? Kết quả chẳng lần nào thấy cả!” Ánh Ương trách móc, nhưng vẫn quý trọng ôm lấy điện thoại, đôi mắt luyến tiếc chẳng muốn rời.
Minh Sóc hờ hững đáp: “Vậy à? Đeo rồi mà?”
“Đeo cái gì mà đeo! Lần trước anh còn nói sẽ để em xem, thế mà mới vài phút đã tháo xuống, còn bảo là vướng víu!” Omega bắt đầu lên án, “Không cho em xem nhưng lại đeo đi làm cho đồng nghiệp thấy, đúng là thương em ghê luôn á!”
Minh Sóc liếc mắt sang một bên, như thể đang suy nghĩ gì đó, nhưng thực chất là đang lảng tránh.
Hắn không muốn, hoặc có lẽ là không dám đối diện với ánh mắt của Ánh Ương.
Hạt giống nghi ngờ đã bén rễ, vươn lên thành một sợi dây leo mảnh mai nhưng siết chặt trong lòng hắn.
Hắn yêu Ánh Ương.
Đồng thời, hắn cũng yêu chính bản thân mình.
Minh Sóc nghĩ, có lẽ hắn càng sợ bản thân tổn thương hơn.
Nhận ra Alpha chẳng để tâm, Ánh Ương nghiêng đầu, như muốn chui tọt vào màn hình điện thoại để đến bên hắn: “Anh à, hôm nay anh mệt lắm hả?”
Minh Sóc nhìn về phía màn hình máy tính. Trên đó là một bài nghiên cứu về chứng nghiện tin tức tố giả, tác giả ký tên “Lâm Hàm Uẩn”.
Lướt xuống một chút, hắn thấy bài viết này đã được đăng từ rất lâu, trước cả khi hắn sinh ra. Nó chưa từng được bất kỳ tạp chí học thuật nào công nhận, chỉ là chủ đề được bàn luận giữa các học giả.
Ánh Ương hơi xấu hổ, cào nhẹ mặt mình, săn sóc nói: “Nếu không thì anh cứ làm việc trước đi, nhớ nghỉ sớm đó.”
“Ừ.” Minh Sóc dứt khoát đáp, ngón tay ấn ngay vào nút kết thúc cuộc gọi: “Em cũng ngủ sớm đi.”
Tút—— Cuộc trò chuyện kết thúc.
Màn hình tối đen vài giây, sau đó chuyển về khung chat của hai người.
Ánh Ương chậm rãi chớp mắt.
A, quên mất. Ban nãy còn định khoe với anh ấy một tin vui cơ mà.
Cậu vốn không có quá nhiều nhu cầu về tình cảm. Chỉ cần không làm cậu tổn thương, cậu đều mặc định người đó là người tốt.
Minh Sóc không những không làm tổn thương cậu, ngược lại còn cho cậu sự quan tâm, tin tưởng và tình yêu.
Trong lòng Ánh Ương, hắn là người tốt nhất trên đời.