[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 30: PHEROMONE CÓ MÙI GÌ?
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 30: PHEROMONE CÓ MÙI GÌ?
Đối với Minh Sóc, toàn bộ thiết bị trong xưởng sản xuất đều đạt tiêu chuẩn, theo lý mà nói, quá trình giám sát không nên kéo dài đến vậy.
Hai người gọi điện bàn bạc, rà soát lại cơ cấu nhân sự trong bộ phận giám sát, cố tìm ra kẻ đang gây khó dễ.
“Hãy tìm xem sắp tới Minh thị có dự án nào liên quan đến máy móc được chính phủ phê duyệt không, có thể đột phá từ đó.” Dù tình thế rối ren, Minh Sóc vẫn bình tĩnh, logic chặt chẽ.
Trái lại, Ánh Ương không thể đứng dậy nổi, cũng không quỳ được, chỉ có thể nằm sấp một cách đáng thương, run rẩy như một con cá thiêu nước khô quắt nho nhỏ.
Ngô Trọng Bá lập tức đáp: “Vậy lát nữa cậu cấp quyền truy cập vào máy cho tôi, có vài tài liệu tôi chưa xem được.”
Minh Sóc gật đầu: “Được.”
“Cậu đang ở đâu vậy?” Ngô Trọng Bá liếc điện thoại, nghe thấy âm thanh lạ liền cau mày, “Sao bên kia giống như có người đang khóc thế? Không phải lại nổi hứng làm khó ai đó rồi chứ?”
Minh Sóc đang tăng tốc xe, nghe vậy liền nhíu mày, lạnh nhạt đáp: “Không có gì thì đừng nhiều chuyện.”
Hắn không biết mình vui vẻ đến mức nào.
Cuối cùng cũng xong, Ánh Ương vội vàng lau sạch người, mặc quần áo vào rồi chuẩn bị trốn đi.
Minh Sóc nhanh tay nắm lấy cổ tay cậu, “Gấp thế à?”
“Buổi chiều em còn phải đến trường, bốn giờ có tiết, anh quên rồi sao?”
Nghe vậy, Minh Sóc mới sực nhớ Ánh Ương sắp tốt nghiệp, áp lực học hành rất lớn.
“Vậy sao em còn đến đây? Có thời gian thì nên ở nhà nghỉ ngơi.” Minh Sóc khẽ gãi cánh tay cậu, cảm giác vẫn mềm mịn, có thêm chút thịt so với nửa năm trước.
“Em sợ Kelly không lo hết được, có quá nhiều việc.” Ánh Ương chỉnh lại cổ áo, ngẩng lên hỏi Minh Sóc, “Không có dấu vết gì để lại chứ?”
“Không có.” Minh Sóc cũng không muốn khiến cậu cảm thấy bản thân bị đối xử quá tùy tiện.
—
Ánh Ương ngồi tàu lửa một tiếng đồng hồ, kịp đến lớp trước giờ học. Trên đường đi còn ghé mua một hộp miếng dán cách ly mới.
Giờ cậu đã bắt đầu hồi phục nồng độ Pheromone, nên miếng dán cách ly trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.
Cậu xé lớp băng keo, cẩn thận dán lên tuyến thể của mình.
Khoảnh khắc ấy, sống mũi cậu bỗng chua xót.
Mẹ ơi, mẹ có đang nhìn không?
Tuyến thể dần dần hồi phục, giống như một bí mật nhỏ không thể giấu nổi.
Đang nghe giảng giữa chừng, Ánh Ương bất giác che miệng cười trộm, lòng vui không tả xiết!
Gần hai tuần nay, cậu cùng Tiểu Mao làm chung một bài tập.
Lúc thảo luận sau giờ học, Ánh Ương lúc nào cũng mang dáng vẻ vui vẻ lạ thường.
Tiểu Mao tò mò hỏi cậu có chuyện gì mà vui thế. Ánh Ương chỉ cười cười, lắc đầu không nói, thực ra là muốn chia sẻ tin tốt này với Minh Sóc trước tiên.