[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 29: MẬT ĐỘ TIN TỨC TỐ
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 29: MẬT ĐỘ TIN TỨC TỐ
Lòng bàn tay Ánh Ương có mấy chỗ trầy da, mông vẫn còn đau âm ỉ, nhưng điều khiến cậu khó chịu nhất chính là thái độ của ĐàoĐào. Chưa gì đã vội quy chụp lỗi lầm lên cậu mà không xác minh trước, hấp tấp chạy đến chất vấn.
“Tôi có chút tổn thương.” Ánh Ương rụt tay về, trong lòng chua xót.
“Thật sự xin lỗi……” Đào Dữu giọng khàn đặc, đứng lóng ngóng bên mép giường, trông như một đứa trẻ phạm lỗi.
Ánh Ương nhìn cậu ta, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho qua chuyện.
Cậu rời khỏi phòng, để Beta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó lấy hết can đảm bước về phía phòng ngủ chính của Minh Sóc.
“Đến rồi à?” Minh Sóc đẩy ghế vào trong, ngồi xuống sắp xếp lại hộp thuốc, trông như đã đợi lâu lắm rồi. “Ngồi đi.”
Ánh Ương thấy khó chịu trong lòng, ngồi xuống mép giường đối diện hắn.
Trong chuyện này, cậu tự nhận mình là người vô tội, nhưng khi đối diện với Minh Sóc, cậu lại không nhịn được mà tự tìm ra mấy cái sai cho mình.
Không nói với Minh Sóc rằng Đào Dữu đã đến, là lỗi của cậu.
Không chủ động chia sẻ chuyện của Đào Đào với Minh Sóc, cũng là lỗi của cậu.
Nhưng, Minh Sóc thực sự giận vì những chuyện này sao? Vì cái gì chứ?
Minh Sóc ngồi trên chiếc sô pha nhỏ cạnh giường, kéo tay Ánh Ương lại, tỉ mỉ xử lý vết thương cho cậu.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Cả hai cùng cất lời gần như đồng thời, rồi trong ánh mắt đối phương bắt gặp một tia ngỡ ngàng xen lẫn niềm vui thoáng qua.
Khóe môi Minh Sóc cong lên, “Anh đáng lẽ nên nhắc nhở em thêm vài lần, người máy có chức năng ghi hình. Anh biết thân phận thật sự của Đào Dữu từ đó.”
Ánh Ương chợt nhớ ra, ngày đầu tiên nhận được người máy, Minh Sóc đã nói về chức năng này. Nhưng lúc đó cậu đang chìm đắm trong niềm vui nhận quà, chẳng để tâm đến lời hắn nói.
Minh Sóc bình thản nói tiếp: “Anh rất ít khi xem lại bản ghi hình, trừ khi… đặc biệt nhớ em.”
Nỗi tủi thân trong lòng Ánh Ương nháy mắt tan biến.
Alpha của cậu rất nhớ cậu.
“Cũng là lỗi của em, không chủ động nói với anh chuyện của Đào Đào… Em cứ nghĩ anh sẽ không để ý.”
“Ngô Trọng bá là bạn thân của anh, sao anh có thể không quan tâm?” Minh Sóc hỏi ngược lại, rồi lập tức bày tỏ thái độ: “Anh chỉ là không thích bị lừa dối, cũng không thích bị giấu giếm, đó là điểm mấu chốt của anh. Nhưng nghĩ lại, chuyện này thật ra không đến mức nghiêm trọng như vậy, là anh quá xúc động.”
Ánh Ương cũng nhận ra: “Cũng là do em, nếu em không giấu anh chuyện này, anh đã không tức giận đến vậy.”
“Vậy sau này đừng giấu anh nữa,” Minh Sóc siết chặt đôi tay đã được băng bó của cậu, cúi xuống hôn lên lớp băng dán, giọng trầm ấm mang theo tình cảm dịu dàng, “Nhìn em bị thương, anh mới nhận ra bản thân cũng đã sai.”