[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 25: HOÀ QUỆN :))
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 25: HOÀ QUỆN :))
“Đi đi, kéo quần áo cậu ấy xuống, cắn rách tuyến thể của omega…”
“Yên tâm, cậu ấy sẽ tha thứ thôi. Thực ra cậu ta vẫn luôn thích mày, chẳng lẽ mày không nhận ra sao?”
“Cậu ta đã nhận từ mày quá nhiều thứ rồi, bây giờ là lúc phải bồi thường. Mày không phải rất ghét loại người chỉ biết hưởng mà không chịu bỏ ra chút gì sao?”
Câm miệng!
Minh Sóc vung tay đấm mạnh vào tường, tiếng nứt vỡ vang lên, vết rạn như tia chớp lan trên lớp gạch men.
Cậu hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.
Ánh mắt sợ hãi ấy chỉ lóe lên trong thoáng chốc, nhưng cũng đủ khiến Alpha đối diện lấy lại tinh thần.
Hắn cắn răng quay lưng đi thẳng về phòng, chỉ để lại một câu: “Đêm nay đừng vào phòng anh.”
Minh Sóc đi rồi, Ánh Ương nhìn chằm chằm vào vết nứt trên tường, ngẩn người một lúc.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ từ phía sau. Hệ thống ống nước trong phòng vệ sinh chính và phòng vệ sinh trong phòng khách thông nhau, cậu nín thở lắng nghe, quả nhiên có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm chính.
Omega mơ hồ trở về phòng, tâm trí hỗn loạn, trong đầu chỉ toàn nghĩ về Alpha.
Minh Sóc hôm nay quá khác thường. Hắn say rượu nhưng lại không giống như say, lý trí vẫn còn đó nhưng mơ hồ đến kỳ lạ…
Mặc dù đã khuya, nhưng sau một hồi suy nghĩ, Ánh Ương vẫn quyết định gọi cho Ngô Trọng Bá.
Bên kia bắt máy rất nhanh. “Ánh Ương, Minh Sóc có sao không? Đã về đến nhà bình an rồi chứ?”
“Ừm.” Cậu xác nhận lại suy đoán của mình. “Anh ấy có phải đã ăn thứ gì đó không nên ăn không?”
Ngô Trọng Bá thở dài. “Anh đang ở đồn cảnh sát xử lý chuyện này đây. Vẫn chưa rõ ai giở trò với hắn, phiền phức lắm.”
Ánh Ương lập tức nắm lấy trọng điểm. “Giở trò?”
“Không phải sao? Lúc đó có cả đám người vây lấy hắn, còn cố tình đẩy Omega vào lòng hắn nữa. May mà anh phát hiện kịp thời, nếu không còn không biết chuyện sẽ đi xa đến đâu.”
Cậu trầm mặc, trong đầu lặp lại câu “đẩy Omega vào lòng hắn”, mơ hồ đoán ra vấn đề.
Không trách được lúc thì hắn bảo cậu ở lại đừng đi, lúc lại khăng khăng đuổi cậu đi…
Bên kia có người gọi Ngô Trọng Bá, anh ấy ừ một tiếng, rồi dặn dò: “Đêm nay cậu khóa cửa cẩn thận, nếu thấy lo thì cứ ra ngoài thuê khách sạn mà ở tạm, đừng ngại. Minh Sóc sẽ không trách cậu đâu.”
Ánh Ương đồng ý, cúp máy. Nhưng khi vừa đặt tay lên chốt cửa, một âm thanh nặng nề vang lên từ phòng ngủ chính.
Âm thanh ấy vang vọng trong chung cư yên tĩnh, như xuyên thấu cả cơ thể cậu, khiến trái tim cũng run lên.
Cuối cùng, lo lắng dành cho Minh Sóc đã vượt qua mọi cảm xúc khác. Bàn tay vốn đặt trên chốt khóa khẽ di chuyển, rồi cậu dứt khoát vặn nắm cửa bước vào.