[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 22: HỌC LÁI XE
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 22: HỌC LÁI XE
Một khi Minh Sóc phát hiện những ý nghĩ xấu xa trong lòng cậu, chỉ e ngay cả chút thiện ý cuối cùng của hắn cũng sẽ thu hồi.
Nói như vậy, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ. Ánh Ương nghĩ, nếu thế, cậu cũng sẽ giống như bọt biển, mãi mãi biến mất.
Cậu lập tức tỉnh táo lại, không thể biến thành bọt biển, càng không thể chịu nổi việc bị Minh Sóc ghét bỏ.
May mà Minh Sóc không nhận ra điều đó, thái độ của hắn vẫn ôn hòa, thử thăm dò:
“Nếu em không giận vây giờ coi như ổn rồi nhỉ?”
Ánh Ương vội vàng gật đầu:
“Em vốn dĩ đâu có giận dỗi gì, thật sự không giận mà!”
Cậu trả lời, mềm giọng nói:
“Trước đây em không hiểu chuyện, không biết anh lại để tâm đến suy nghĩ của em như vậy… Sau này, em nhất định sẽ không tùy hứng nữa.”
Minh Sóc nhíu mày nhưng không phản bác.
Tài xế của Minh Sóc bị bệnh, hai người chỉ có thể đi bộ ra đường lớn để bắt xe về nhà.
Do đã bình thường, Minh Sóc cùng Ánh Ương sóng vai ngồi ở ghế sau.
Trong xe rất yên tĩnh, bầu không khí như vậy khiến Ánh Ương có chút không chịu nổi, cậu chủ động tìm đề tài:
“Anh, sao anh không tự thi bằng lái đi?”
Qua vài giây, Minh Sóc mới trả lời.
Người cha Alpha của hắn đã mất vì tai nạn xe hơi.
Lúc tai nạn xảy ra, Minh Sóc ngồi trên ghế trẻ em phía sau. Hai người ngồi trước lao về phía sau, đè lên người hắn. Cuối cùng, người cha Alpha bên ngoài chịu tổn thương nặng nhất, tử vong tại chỗ.
“Cảnh tượng khi đó, đến giờ anh vẫn không quên được. Anh cũng từng thử học lái xe hai ngày, nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc vì ám ảnh ngày đó.”
Minh Sóc nói nhẹ nhàng như mây gió, nhưng cảm xúc chắc hẳn không dễ chịu chút nào.
Người nhà của Ánh Ương cũng qua đời vì tai nạn xe, cậu có thể đồng cảm sâu sắc.
“Vậy để em học đi.” Cậu thuận miệng đề nghị.
Minh Sóc quay sang nhìn cậu, “Vì sao?”
“Vì anh cần mà.”
“Anh cần, nên em liền học?”
“Đương nhiên rồi.” Ánh Ương ưỡn cổ, nói như lẽ hiển nhiên. “Em nhận của anh nhiều thứ như vậy, cũng nên làm gì đó đáp lại chứ. Nếu không em sẽ thấy ngại ngùng lắm.”
Minh Sóc quay đầu nhìn thẳng phía trước, không nói gì.
Ánh Ương nghĩ nghĩa, chắc là hắn đã ngầm đồng ý.
Xe tiếp tục tiến về phía trước, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, tí tách rơi lên cửa kính.
Trước chung cư, hai người cùng xuống xe, nhanh chóng chạy vào sảnh lớn. Mưa lạnh rơi lên cổ mang theo hơi lạnh, nhưng Ánh Ương lại cảm thấy dễ chịu.
Có lẽ vì Minh Sóc đang ở bên cạnh.
Cậu kéo ba lô, lấy khăn giấy đưa cho Minh Sóc lau nước mưa. Minh Sóc cao hơn cậu nửa cái đầu, cậu chỉ có thể nhón chân, vừa đi vừa dùng khăn giấy lau mặt hắn, khiến hắn dở khóc dở cười.