[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 2: KIỂM TRA
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 2: KIỂM TRA
Thân hình omega mềm mại, nằm bất động trên giường như đang hôn mê, cả người dường như không có sức sống.
Sau một hồi cố gắng, cậu nhấc mí mắt lên nhưng lại rũ xuống ngay lập tức, cả buổi chẳng động đậy, cũng không rõ đang nghĩ gì.
“Ánh Ương, hôm nay cậu phải đi kiểm tra,” Minh Sóc dường như đã hết kiên nhẫn. Hắn vừa buông bàn tay đang nhéo bả vai cậu xuống, ngón tay cũng chẳng buồn cử động, như thể không muốn lây chút hơi ấm nào từ cậu.
“Tôi còn mười lăm phút nữa phải ra ngoài, tốt nhất cậu nên nhanh lên.”
Ánh Ương giống như một cỗ máy cũ kỹ, chậm chạp khởi động. Sau một lúc, cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo, bật dậy khỏi giường.
Nhưng do quá vội vàng, cơ thể cậu mất thăng bằng, ngã nhào về phía Minh Sóc.
Minh Sóc nhanh nhẹn lùi lại nửa bước tránh đi. Cuối cùng, Ánh Ương phải dùng một chân đạp xuống sàn, cố giữ thăng bằng để không ngã sõng soài.
Cậu quay đầu nhìn Minh Sóc, cười hề hề đầy ngượng ngùng rồi vội chạy biến vào phòng tắm đối diện.
Đúng mười lăm phút sau, Ánh Ương đã mặc quần áo chỉnh tề, hấp tấp chạy ra cửa, miệng lẩm bẩm
“Đi thôi, đi thôi, không đến trễ chứ?”
Hơi thở cậu phảng phất mùi kem đánh răng bạc hà. Mái tóc vẫn còn lấm tấm nước chưa kịp lau khô, quần áo thì phối chẳng ra làm sao. Chỉ có đôi mắt là sáng ngời, ánh lên nét ranh mãnh và tinh quái.
Minh Sóc nhìn cậu, nghĩ thầm
“Chắc chắn cậu ta không gấp chăn, nước vương trên bồn rửa cũng chẳng lau. Quần áo chắc chắn đang nằm lộn xộn trên giường và sàn nhà. Không chút ý thức nào của một vị khách đến nhà người khác.”
Ý nghĩ về việc không gian riêng của mình bị xáo trộn bởi vị khách không mời này khiến hắn thêm bực bội.
“Anh à” ngay khi chuẩn bị ra cửa, Ánh Ương bất ngờ chặn lại, nở nụ cười ngượng nghịu.
“Em từ lúc xuống máy bay đến giờ chưa ăn gì cả. Có thể mang theo cái bánh không?”
Trong lúc nói, ánh mắt cậu không rời khỏi bàn ăn, mục đích rất rõ ràng. Tối qua Minh Sóc ngủ không ngon, sáng ra cũng chẳng ăn gì, trên bàn chỉ còn hai miếng bánh thừa.
“Sao không ăn gì?” Minh Sóc mặt không cảm xúc hỏi, trong đầu đoán rằng cậu ta chắc đang định tạo tin đồn hắn ngược đãi cậu.
“Bởi vì…”
Vì không dám xin anh.
Nhưng làm sao Ánh Ương dám nói ra câu đó. Cảm nhận rõ thái độ lạnh lùng của Minh Sóc, cậu cúi đầu, giọng nhẹ nhàng
“Bởi vì tối qua mệt quá nên không thấy đói. Sáng nay vừa dậy mới thấy đói.”
“Phiền phức!”
Minh Sóc gạt tay cậu ra, mở cửa bước đi.
Ánh Ương chạy nhanh đến bàn ăn, uống hết nửa ly sữa bò còn thừa của Minh Sóc, vơ lấy miếng bánh rồi nhanh chân chạy ra cửa, kịp lúc thang máy sắp đóng lại để đứng cạnh hắn.