[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 19: ĐÊM GIÁNG SINH
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 19: ĐÊM GIÁNG SINH
Minh Sóc mua cho Ánh Ương một chiếc áo lông vũ màu trắng, lớp nhung dày dặn, cả người cậu trông mềm mại như một cục bông. Hắn phủi đi lớp tuyết bám trên vành mũ của cậu rồi hỏi:
“Ngã đến choáng váng à?”
Ánh Ương lắc đầu thật mạnh. “Không có.”
“Có chỗ nào đau không?”
“Không đau.” Cậu nhỏ giọng nói. “Chỉ là em hơi giật mình.”
“Anh cũng giật mình đây.” Minh Sóc kéo mạnh vành mũ của cậu xuống, suýt nữa che kín hơn nửa khuôn mặt.
Ánh Ương bất ngờ đẩy mũ lên, lúc này mới nhận ra trán mình đã lấm tấm mồ hôi, mặt nóng ran, miệng khô lưỡi khô…
Cậu đứng yên, chớp chớp mắt vài lần. Thật ra cú ngã ban nãy không đau, nhưng có lẽ cậu thực sự bị choáng.
Mỗi khi nhắm mắt lại, cậu liền thấy gương mặt Minh Sóc ở rất gần, ánh mắt đầy quan tâm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét qua mặt cậu.
Đến khi mở mắt ra, Minh Sóc vẫn đứng ngay trước mặt. Hàng mi dài, sống mũi cao, mà khoảng cách giữa hai người lại quá gần…
Bất chợt, Minh Sóc cúi người, lấy hết túi đồ trên tay cậu chuyển sang tay mình. Khóe mắt hắn cong lên, chớp một cái, giọng nói trầm thấp: “Đưa anh!”
Choáng thật rồi… Chắc chắn là choáng.
Ánh Ương nuốt nước bọt, Minh Sóc khẽ cười với cậu.
Tuy đây không phải lần đầu tiên cậu thấy hắn cười, nhưng lần này lại khiến cậu cảm thấy vui vẻ một cách đặc biệt.
Minh Sóc cười rộ lên, so với bất kỳ thứ gì khác cũng đều làm Ánh Ương vui vẻ hơn.
Đây là bản edit từ yinchan14 trên wát pạt
Về đến nhà, Minh Sóc đặt hết đống đồ mua được lên bàn, theo thói quen giơ tay lên xoay vai, thả lỏng cổ.
Xách theo nhiều đồ thế này về, chắc chắn hắn đã mệt.
Ánh Ương cảm thấy có chút áy náy, chủ động nhận trách nhiệm nấu bữa tối cho cả hai. Minh Sóc ngờ vực một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, rồi đi xuống lầu tập thể hình.
Không thể không thừa nhận, Ánh Ương hoàn toàn không có thiên phú nấu ăn. Bình thường làm món đơn giản như trứng ốp la hay cơm rang còn lúng túng, huống hồ lần này lại muốn nấu một bữa tử tế.
Chỉ cần thêm vài bước là cậu liền luống cuống tay chân, cứ như con quay không phương hướng trong bếp.
(ez tui nhớ mấy chap trước Ánh Ương còn nấu ăn sao giờ thành vậy nhỉ… thôi đọc truyện đừng đặt nặng tính logic nhé…)
Sau một buổi chiều nỗ lực, đến chạng vạng, Ánh Ương rốt cuộc cũng chứng minh được rằng Minh Sóc nghi ngờ là đúng, đồng thời cũng xác nhận rằng không phải ai cũng có thể đọc hiểu cuốn sách dạy nấu ăn.
Minh Sóc bật cười, nhưng cũng không muốn làm cậu mất hứng, liền đề nghị hai người cùng nhau nấu cháo yến mạch và trứng luộc. Cứ thế, hai anh em có một bữa tối “hạn chế tinh bột, ăn uống lành mạnh” đúng nghĩa.