[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 18: CHUYỆN CŨ
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 18: CHUYỆN CŨ
Đêm nay, dưới ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc Giáng Sinh do công ty Minh Sóc tổ chức, không khí tưng bừng lan tỏa khắp nơi. Đây là buổi tiệc cảm ơn dành cho toàn bộ nhân viên, đối tác và giới truyền thông.
Vì lẽ đó, hắn khoác lên mình một bộ vest xa xỉ.
Lúc này, Minh Sóc mặc nguyên bộ vest ấy, ngả lưng lên sofa. Cậu tiến lại gần hơn, mới nhận ra trên người hắn phảng phất mùi rượu.
“Anh uống rượu à?”
Minh Sóc chậm rãi gật đầu.
“Hà, thế mà còn cấm em uống rượu, bản thân anh lại say mèm!” Cậu không muốn để tâm trạng tệ hại ảnh hưởng đến Minh Sóc, cố gắng tỏ ra vui vẻ. “Hôm nay em vẫn còn tỉnh táo lắm, thấy em giỏi không?”
Minh Sóc cười nhạt, lý trí vẫn còn giữ lại chút ít, đủ để đáp lời trêu chọc: “Cậu mà uống say thì chắc lăn ra ngủ giữa đường luôn quá.”
“Anh hôm nay không đến đón em?” Cậu giả bộ trách móc.
“Không đón.” Minh Sóc ngửa đầu, cổ thon dài, yết hầu khẽ lăn, giọng điệu lười biếng: “Không dám.”
“Có ý gì thế?” Cậu khó hiểu hỏi, nhưng Minh Sóc không giải thích thêm.
Một lúc sau, hắn buông thõng cánh tay, dựa người vào sofa, thong thả nói: “Thực ra hôm nay ba tôi cũng đến dự tiệc.”
Cậu im lặng, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Minh Sóc bật ra vài tiếng cười khan.
Có lẽ vì uống rượu nên đầu óc không còn tỉnh táo, hoặc cũng có thể do tin tưởng Omega bên cạnh sẽ không làm tổn thương mình, cũng chẳng nắm lấy nhược điểm của hắn để lợi dụng…
Sau một hồi, Minh Sóc tiếp tục lên tiếng.
“Rõ ràng tôi không thích, rõ ràng tôi đã nhiều lần cảnh cáo ông ta đừng lại gần, nhưng hễ có cơ hội là ông ta lại xuất hiện bên cạnh tôi. Cứ như thể sẽ quyết tâm phải khiến tôi khó chịu vậy.”
Mi mắt hắn khẽ rung động, mỗi lần trò chuyện đều phải mím môi một chút, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, khó khăn thốt ra.
Nhìn hắn như vậy, cậu cảm thấy đau lòng. Dù biết mình chẳng có tư cách thương hại một Alpha mạnh hơn mình cả trăm, cả ngàn lần, nhưng lòng vẫn thấy quặn thắt, có chút muốn rơi nước mắt.
Thế là cậu đứng dậy, tiến lại gần hắn hơn, nhẹ nhàng xoa giữa đôi mày đang nhíu chặt của hắn.
Minh Sóc hơi giật mình, nhưng không né tránh. Cậu liền nhân cơ hội tiến gần thêm một chút, tiếp tục giúp hắn massage.
Hắn bật cười.
“Sao anh lại ghét ba mình thế?” Cậu cẩn thận hỏi.
Minh Sóc tránh né vấn đề: “Vậy còn cậu, có ghét mẹ mình và chú tôi không?”
Hắn không ép cậu phải trả lời, cậu chỉ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đây có. Em luôn cảm thấy mẹ rất hận em, đồng thời luôn cảm thấy em và chú Minh quan hệ rất xa cách và gượng gạo, chắc hẳn hai người họ đều không thích em.”