[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 17: HÔN NHẸ
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 17: HÔN NHẸ
“Này” Minh Sóc dùng chút lực ở đầu ngón tay, vỗ nhẹ lên vai cậu, “Còn đi được không?”
Tài xế đã xin nghỉ phép dẫn gia đình đi du lịch nên Minh Sóc đành gọi xe tới. Nhưng tính tới tính lui, hắn không ngờ rằng tối thứ sáu, ai ai cũng ra đường, taxi thì đầy rẫy nhưng không có một chiếc nào trống.
Hết cách, Minh Sóc đành phải dìu Ánh Ương đi về nhà.
Sự thật chứng minh, tửu lượng của Ánh Ương vô cùng kém. Ở trong nhà thì còn tạm, nhưng ra ngoài gặp gió lạnh, cả người cậu đỏ bừng như con tôm luộc, hơn nữa còn mềm nhũn như sắp tan ra.
Minh Sóc phải đỡ lấy vai cậu, phòng ngừa cậu ngã xuống.
Đi được hai con phố, Minh Sóc không nhịn được nữa, lên tiếng trách mắng: “Không biết uống thì đừng có uống.”
“Uống rồi mới biết mình không uống được chứ.” Ánh Ương cứng cổ, hùng hồn đáp.
Minh Sóc khẽ cười khẩy, “Cậu biết cái rắm.”
Nói xong, hắn giơ tay vỗ nhẹ lên trán cậu.
Cổ Omega khá mảnh mai, lúc này lại đỏ bừng như trái cây chín mọng, màu sắc rực rỡ đến chói mắt.
Ánh Ương đột nhiên bật cười, dường như tỉnh táo hơn chút, bắt đầu dỗ dành hắn: “Cảm ơn anh trai đã tới đón em.”
Nhưng Minh Sóc chẳng nghe thấy gì, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn mặt cậu—đôi mắt hơi nheo lại, nhìn vào đôi môi đỏ hồng như đang chờ được hôn của cậu.
Không suy nghĩ nhiều, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Nhận ra mình vừa làm gì, Minh Sóc lập tức buông tay, lùi xa vài bước. Ánh Ương lảo đảo rồi ngồi bệt xuống đất.
Bị ném xuống đất một cách thô lỗ, nhưng Ánh Ương lại chẳng tức giận chút nào, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mỉm cười, tựa như có rất nhiều chiếc lông chim nhỏ đang khẽ lay động trong lòng Minh Sóc.
Omega hơi hé miệng, đầu lưỡi màu đỏ nhạt hiện ra, cố gắng lắm mới nói thành tiếng: “Nhìn em có giống… đang bán hàng rong không?”
Minh Sóc im lặng một lúc, sau đó bảo: “Mau đứng lên, về nhà.”
Ánh Ương lắc lắc đầu, mơ mơ màng màng từ chối: “Không về! Trừ khi anh mua đồ của em.”
Đêm tháng mười hai, nhiệt độ xuống dưới âm độ, trên mặt đất đã kết một lớp sương mỏng.
Ánh Ương vươn tay, định vẽ tranh trên mặt đất. Minh Sóc vội vàng giữ lấy tay cậu, nghiêm giọng: “Bẩn lắm, có thấy ghê không?”
Ánh Ương chỉ cười, dùng tay còn lại vẽ vòng vòng trong không khí trước mặt Minh Sóc, nói mơ hồ: “Kính của anh đâu rồi, anh trai… Anh đeo kính vào nhìn đẹp lắm!”
Minh Sóc sắp hết kiên nhẫn, chộp lấy tay cậu: “Đừng có quậy nữa, tôi ném cậu ra giữa đường bây giờ, đứng lên ngay!”
“Không.” Ánh Ương bĩu môi, “Anh chưa mua gì của em hết!”
Minh Sóc bật cười: “Thế cậu bán gì nào?”
Ánh Ương suy nghĩ một lúc, rồi nhận ra mình chẳng có gì để bán cả. Cậu vốn dĩ chỉ có hai bàn tay trắng.
“Vậy… em bán con cá nhỏ của em cho anh.”