[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 16: QUẦN ÁO MỚI
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 16: QUẦN ÁO MỚI
Khi Minh Sóc đang đi học ở thành phố Vụ, Minh Kế Thao đã đứng ra với danh nghĩa giúp đỡ một học sinh nghèo cùng xuất ngoại, theo học chung chuyên ngành với Minh Sóc. Cậu ta sống cùng Minh Sóc, từ ăn mặc đến sinh hoạt đều đi theo Minh Sóc, mục đích chính là giám sát hắn.
Minh Sóc dành ba năm sống thật cẩn thận dưới sự giám sát để đổi lấy một căn hộ thuộc về mình, nhưng chỉ mới tự do được hai năm, ông nội hắn đã lại sắp xếp thêm Ánh Ương ở bên cạnh hắn.
May mắn là qua mấy ngày quan sát, Minh Sóc nhận ra Ánh Ương không phải là người hay mách lẻo cũng không hay báo cáo gì đó, có lẽ ngay từ đầu Minh Kế Thao đã khinh thường cậu.
Cũng may, Minh Kế Thao không tiếp tục hỏi thêm. Gần đây, danh tiếng của tập đoàn Minh Thị có chút xáo trộn, mà Ánh Ương lại là công cụ quan trọng để bảo vệ hình tượng gia tộc và doanh nghiệp. Minh Sóc có để ý một chút cũng không phải là điều quá đáng.
“Năm ngoái, ông đã mua một hòn đảo nhỏ ở bên kia. Nghe nói phong cảnh không tệ. Nếu xong việc, hãy rủ cháu trai Tần tổng qua đó chơi vài ngày,” Minh Kế Thao nói.
Minh Sóc cụp mắt, bước lên chiếc xe đang chờ ở cổng sân bay. “Được, cháu sẽ xác nhận thời gian với Tần Dược.”
Chiếc xe chạy qua một con đường nhỏ, hai bên là những hàng dừa. Ánh hoàng hôn sau những thân cây dần phai màu.
Minh Kế Thao lải nhải thêm vài câu trước khi cúp máy, rồi đột nhiên gọi tên Minh Sóc.
“Ông.” Minh Sóc cung kính đáp lại.
Minh Kế Thao trầm giọng, đầy ẩn ý: “Nếu không chắc chắn 100% bất kì việc gì, đừng nói dối.”
“Minh Sóc, con không giỏi nói dối. Đó vừa là ưu điểm, nhưng cũng là mối nguy tiềm tàng khi con quản lý Minh Thị trong tương lai.”
Minh Sóc im lặng. Điện thoại bên kia ngắt. Hắn thả lỏng cánh tay, lặng lẽ ngồi im một lúc.
Ngoài cửa sổ, cảnh mặt trời lặn hùng vĩ đã kết thúc.
Bầu trời tối dần, chỉ còn những ngôi sao lấp lánh trải dài trên nền trời đen.
Ánh Ương chờ đợi ở bệnh viện đến phát chán, cuối cùng cũng đến ngày được xuất viện.
Hôm ấy, thời tiết rất đẹp. Trời trong xanh, mây từng cụm từng cụm trắng như bông, giống những cục kẹo bông gòn. Cậu vui vẻ bước ra khỏi bệnh viện, xe của Minh Sóc đã đợi sẵn ở cửa chính.
Thấy Ánh Ương đi ra, Minh Sóc cùng tài xế bước xuống xe. Ánh Ương xách đồ của mình, chạy về phía họ.
Vừa chạy cậu vừa cảm thấy cảnh tượng này thật mắc cỡ, giống như trong những bộ phim truyền hình xưa cũ.
Chỉ khác là, không ai ôm Ánh Ương như người thân xa cách lâu ngày. Tài xế nhận lấy đồ từ tay cậu, rồi lịch sự nói lời chúc mừng.
Minh Sóc nhíu mày, ngăn tài xế lại, rồi chỉ vào hai chiếc túi to mà Ánh Ương mang ra. “Trong túi này là gì? Sao nhiều đồ thế?”
“Quần áo,” Ánh Ương trả lời. “Ngày trước Tần Dược đến thăm bệnh, có lẽ cảm thấy ngại ngùng vì những lời đã nói trước đó nên mang hết mấy bộ đồ không dùng đến đưa cho em…”