[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 15: CHUYỆN CỔ TÍCH
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 15: CHUYỆN CỔ TÍCH
Ngày xưa, bên dưới đáy biển có một chú cá béo nhỏ.
Cậu chàng tự xưng là “vua của đáy biển”, những chú cá nhỏ khác hay tôm tép đều không thích cậu. Cậu không có bạn bè, không có ai quan tâm, cậu chỉ có thể cô đơn lượn qua lượn lại trong biển cả bao la.
Rồi một ngày nọ, mặt biển bỗng nổi lên cơn bão lớn. Một con tàu to đang chao đảo rồi cuối cùng bị sóng đánh lật úp, vô số đồ vật từ thế giới con người văng ra khắp nơi dưới đáy biển, như một chiếc rương châu báu bị đổ nghiêng.
Cả đáy biển trở nên náo động. Những chú cá nhỏ thu thập đồ ăn của loài người, có những con thì bơi qua bơi lại chỗ cột buồm. Nhưng chú cá béo nhỏ thì khác, cậu nhặt được một chàng trai tuấn tú.
Chàng trai đó đã hình như bị ngạt nước mà bất tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền, thân thể cứ chìm dần xuống. Chú cá béo nhỏ thấy thế liền dùng mọi cách, bơi từ xoáy nước đến dòng hải lưu, cuối cùng cũng kéo được người đàn ông ấy lên mặt biển, chậm rãi đưa tới bờ cát.
Trong đêm gió thét gào, chú cá béo không thể ở trên bờ biển quá lâu vì nước trên da cậu đang bị khô đi nhanh chóng. Thế nhưng cậu vẫn chờ đợi bên chàng trai đó, chờ đợi, chờ đợi cho đến khi cậu nhìn thấy ánh sáng từ xa, nghe được tiếng mọi người tìm kiếm vọng lại.
Chú cá béo cuối cùng yên tâm rời đi, lặng lẽ quay về biển sâu.
Không lâu sau, tin tức về chàng trai đó đang chuẩn bị tổ chức tiệc cảm ơn ân nhân cứu mạng lan truyền khắp nơi, thậm chí đến cả đáy biển. Chú cá béo tự hào vô cùng – cậu hình như đã cứu được hoàng tử tử! Nhưng rồi cậu lại lo lắng. Làm sao một con cá như cậu có thể sống trên đất liền?
Cách duy nhất là nhờ đến phù thuỷ. Phù thuỷ đưa cho cậu một lọ thuốc có thể giúp cậu có được đôi chân, nhưng cái giá phải trả là giọng nói của cậu.
Phù thuỷ còn đặt ra giao ước: Nếu sau ba ngày, cậu không tìm được tình yêu đích thực, cậu sẽ phải chịu hình phạt từ lọ thuốc này – biến thành bọt biển, mãi mãi tan biến khỏi thế gian này.
“Được!” Chú cá béo gật đầu kiên quyết. “Tôi nhất định sẽ có được hạnh phúc!”
Đó là câu nói cuối cùng của cậu.
Hắn có được đôi chân như mong muốn, trở thành một con người. Nhưng mỗi bước đi của cậu đều đau đớn như đạp lên hàng ngàn gai nhọn. Dẫu vậy, cậu không thèm để tâm, bởi tình yêu đích thực của cậu đang chờ trong lâu đài xa xa kia.
…
“Kế tiếp thì sao?”
Ánh Ương nằm trên giường nhỏ, háo hức nhìn mẹ mình và hỏi.
Mẹ cậu kéo chăn đắp lại cho cậu, che miệng ngáp rồi nói: “Sau đó, chú cá béo cuối cùng đến được lâu đài. Hoàng tử nhìn thấy cậu ấy liền bừng sáng đôi mắt, vui sướng bế cậu ta lên, xoay vòng không ngừng. Cuối cùng, hai người sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.”
“Thật tốt quá!” Ánh Ương cười toe toét, để lộ hai chiếc răng cửa bị sún, tiếng cười vang lên giòn tan.
Mẹ cậu nhẹ nhàng vỗ cậu ngủ rồi rời khỏi phòng. Xuống tầng dưới, bà vào phòng vệ sinh rửa mặt.