[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 12: CHÁU TRAI TẦN ĐỔNG
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 12: CHÁU TRAI TẦN ĐỔNG
Những phản ứng như sốt cao sau việc điều trị vốn dĩ là bình thường, không có loại thuốc nào đặc trị. Minh Sóc có thương xót cũng chẳng giúp được gì.
Hắn vừa mới trở về phòng, mồ hôi còn chưa kịp lau khô thì đã nhận được cuộc gọi an ủi từ ông nội hắn – Minh Kế Thao.
Minh Sóc không khỏi bội phục với tốc độ nắm bắt thông tin của ông. Dù cách xa hàng vạn dặm, ông vẫn nắm rõ tình hình của hắn như lòng bàn tay.
“Ông nội.” Minh Sóc đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống con đường dưới lầu.
Giọng Minh Kế Thao vang lên dứt khoát: “Khá hơn chưa? Lần này không khó chịu lắm chứ?”
Minh Sóc khẽ cúi mắt: “Cũng ổn.”
“Thật ra, tuổi của cháu cũng đến lúc nên ổn định rồi,” ông ngừng lại một chút như cân nhắc, rồi tiếp tục, “À, ở chỗ ông có một người ông muốn giới thiệu. Cháu còn nhớ Tần tổng không? Mấy hôm trước hai người cùng chơi bóng, cháu nội của ông ấy sắp đến thành phố Vụ để học…”
“Khi nào cậu ta đến, cháu sẽ cho người đi đón.” Minh Sóc thuận theo ý ông.
Ông nội bật cười, rồi dừng câu chuyện sang chủ đề khác: “Vừa hay ông có một bức tranh thư pháp, cháu thay ông chuyển đến Tần tổng.”
“Cháu đã rõ.”
“À, còn chuyện dự án người máy trí năng chưa hoàn thành, cháu tính toán tiếp theo như thế nào?” Minh Kế Thao hỏi.
Dự án người máy trí năng vốn do Minh Sóc tự tay phát triển, nhưng ông nội chưa bao giờ xem trọng nó. Lần này, vì dự án kéo theo nhiều nguy cơ trong tương lai, ông mới chủ động nhắc tới, ý muốn cảnh cáo hắn.
Minh Sóc thấy có chút bực bội trong lòng, đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên phía sau hắn càng ngày càng gần.
Ánh Ương đang chìm trong cơn mê man vì sốt, lững thững bước vào phòng hắn. Cậu vẫn như những buổi sáng trước đây mà chậm rãi hỏi hắn: “Minh Sóc, hôm nay anh đã đỡ hơn chưa?”
Minh Sóc im lặng, ánh mắt khẽ dời đi. Không đợi hắn trả lời, giọng ông nội từ đầu dây bên kia đã sốt ruột cất lên:
“Là thằng bé đó phải không? Dạo này con ở bên thằng nhỏ đó suốt sao?”
Minh Sóc bình tĩnh hạ âm lượng điện thoại: “Vâng.”
Giọng ông nội bỗng trở nên nghiêm nghị: “Sao lại thế này? Tuyến thể của nó không tốt, nhưng cũng phải biết giữ khoảng cách chứ… Sau này, cứ để cậu ta tham gia thêm vài cuộc phỏng vấn, nổi bật lên chút rồi sắp xếp cho ra ngoài ở riêng, nghe chưa?”
“Vâng.” Minh Sóc đồng ý. Thật ra, hắn cũng có ý như vậy.
Tuy nhiên, ông nói thế lại khiến hắn bất giác muốn làm trái ý. Có lẽ, trong lòng hắn còn có chút bực bội khi ông không xem trọng dự án người máy hay đúng hơn là không tin tưởng hắn.
Thông thường, những gì ông nội không xem trọng, gần như chắc chắn sẽ thất bại. Ý nghĩ này khiến Minh Sóc càng thêm bất mãn.
Sau khi nói thêm vài câu dặn dò, ông nội cúp máy. Minh Sóc tiện tay ném điện thoại lên giường.
Ánh mắt hắn lướt qua chiếc chăn đơn trên giường, bất giác nghĩ tới những buổi sáng trước đây, khi hắn từng siết chặt Ánh Ương trong vòng tay dưới lớp chăn ấy.