[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 11: CON CÁ BÉO
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 11: CON CÁ BÉO
“Vậy anh chờ chút, em vẽ liền đây.” Ánh Ương chạy vào phòng, lấy giấy bút ra rồi ngồi ngay bàn trà. Chẳng mấy chốc, cậu đã hoàn thành một bức vẽ nhỏ.
Con cá béo tròn đang ôm vòng bánh ngọt bằng hai chiếc vây, vẻ mặt phấn khích vừa ăn vừa kêu “a ô a ô”.
“Em tưởng anh không thích cơ đấy.”
Hóa ra là thích thật.
Minh Sóc cầm lấy bức vẽ dán lên, chăm chú nhìn từng nét vẽ, không đáp lại lời Ánh Ương.
“Này, sao quần áo anh lại dính bẩn thế kia?” Ánh Ương tinh ý phát hiện một vết chocolate nhỏ trên áo ngủ của hắn, chắc hẳn là bị rớt vào khi ăn sáng.
Minh Sóc cúi xuống nhìn, vẻ mặt cau có đầy khó chịu với vết bẩn đó.
“Anh mau thay một bộ khác đi. Chocolate mới dính, chắc vẫn tẩy được.” Ánh Ương nhắc nhở.
“Ừm.” Minh Sóc gật đầu, ôm quyển sách đứng dậy. Ánh Ương lúc này mới để ý hắn đang đọc… một cuốn truyện tranh.
Đi được vài bước, hắn đột ngột quay đầu lại: “Cậu đi cùng tôi.”
Ánh Ương ngạc nhiên: “Chuyện này cũng cần em nữa sao?”
“Sáng nay lúc cậu còn ngủ, tôi phải tự tắm rửa, thay đồ một mình.” Minh Sóc giải thích. Ý tứ rõ ràng: giờ cậu rảnh, thì phải đi cùng tôi.
“Rồi, rồi, đi thôi.” Sau tối qua ngủ chung, “giá” của Ánh Ương thực sự đã hạ thấp đáng kể.
Bước vào phòng ngủ, Minh Sóc lấy ra một bộ đồ ngủ, sau đó quay lại giường, nhanh chóng cởi áo.
Ánh Ương giật mình vội quay mặt đi, trước mắt cậu chỉ còn sót lại hình ảnh làn da rắn chắc của một người đàn ông trưởng thành.
Nghĩ lại, tối qua lúc “vuốt lông” hắn, cơ thể Minh Sóc cũng rất săn chắc, bắp thịt có chút đàn hồi… Không biết nếu chạm trực tiếp thì sẽ như thế nào…
Ánh Ương chợt cảm thấy mình đứng quá lâu, nhưng phía sau lại không có bất kỳ âm thanh thay quần áo nào.
“Minh Sóc, anh làm sao thế?” Đứng quay lưng lại, Ánh Ương nhìn chằm chằm bức tường màu xám nhạt, nhẹ giọng hỏi.
“……”
“Minh Sóc?” Lần này, cậu hơi lo lắng. “Em quay lại nhé?”
Không nghe tiếng phản đối, Ánh Ương lấy hết can đảm xoay người lại. Trước mắt cậu là Minh Sóc đang ngồi bên mép giường, tay giơ lên, vẻ mặt khó chịu.
“Sao vậy?” Ánh Ương tiến lại gần.
“Bị thương.” Minh Sóc giọng buồn rầu, “Hình như vừa rồi bị trang sách cứa trúng.”
“Đưa em xem nào.” Ánh Ương cầm lấy tay hắn, thấy một vết xước nhỏ có chút rướm máu.
“Đau quá, Ánh Ương ơi.” Minh Sóc nhăn mặt, giọng nói lộ vẻ tội nghiệp khiến ai nhìn cũng thấy mềm lòng.
Dù hơi bất lực trước phản ứng của hắn, Ánh Ương vẫn giữ thái độ nghiêm túc. Trong kỳ mẫn cảm, Alpha hành xử kỳ quặc cũng là chuyện bình thường.