[Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú - CHƯƠNG 10: NGỦ CHUNG
- Metruyen
- [Đm Edit Hoàn] Omega Vạn Người Chê Mang Theo Con Bỏ Chạy - Diện Thi Phú
- CHƯƠNG 10: NGỦ CHUNG
Minh Sóc nhìn cậu, ánh mắt có chút mơ hồ. Dường như, Alpha trong kỳ mẫn cảm đã biến thành một con người khác – không còn lạnh lùng hay xa cách, mà mang vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
“Tôi có thể đi cùng cậu không?” Minh Sóc hỏi, giọng điệu thật sự nghiêm túc.
“……”
Ánh Ương thầm nghĩ: Thật sự là dính người như một đứa trẻ.
Trước đôi mắt trong veo đầy mong chờ của Minh Sóc, Ánh Ương không chịu nổi, đành thở dài: “Được rồi, đi thì đi.”
Không ngờ, Minh Sóc lập tức xốc chăn lên. Ánh Ương liếc mắt liền thấy… một dấu hiệu vô cùng rõ ràng ở giữa quần tây của hắn.
“……”
Minh Sóc vẫn vô tư như không, hồn nhiên chuẩn bị đi nấu cháo.
“Chúng ta cứ như vậy mà đi à?” Ánh Ương nhìn hắn, cố tỏ ra nghiêm túc để xác nhận.
“Ừ!” Minh Sóc kiên định gật đầu, như thể chẳng có gì kỳ lạ.
Ánh Ương chỉ tay ý bảo: “Anh nhìn lại xem, anh nghĩ chúng ta có thể đi được không?”
Minh Sóc cúi xuống nhìn theo ánh mắt của cậu, sau đó ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp, “Cứ như vậy mà đi thôi.”
Alpha trong kỳ mẫn cảm thường không thể kiểm soát được cơ thể mình, dù tinh thần có thế nào. Cơ thể luôn ở trong trạng thái “chuẩn bị sẵn sàng”, như thể chỉ chờ cơ hội hành động.
Với Minh Sóc, sự căng tràn đó thật sự khiến hắn trông “tràn đầy khí thế”.
Ánh Ương đành dụ dỗ hắn thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Tuy quần áo rộng cũng không thể che giấu hoàn toàn, nhưng ít nhất trông đỡ sợ ma hơn.
Khi Minh Sóc quay lại với bộ đồ mới, ánh mắt hắn sáng lên, chờ đợi lời khen từ cậu.
Ánh Ương nhịn cười, khen lấy lệ: “Tốt lắm, rất đẹp.”
Minh Sóc nhoẻn miệng cười, có chút thẹn thùng. Sau đó, cả hai cùng xuống bếp nấu cháo.
Đây là bản vietsub của bạn yinchan14 trên app wa t t p ad nên xin đừng tự tiện
Suốt buổi tối, Ánh Ương vẫn chưa hết bất ngờ. Cậu không thể ngờ Minh Sóc – một người thường ngày lạnh lùng và xa cách – khi bước vào kỳ mẫn cảm lại trở nên vô cùng dễ gần, đáng yêu như một đứa trẻ.
Hắn trở nên nhạy cảm hơn, thoải mái bộc lộ cảm xúc. Nếu Ánh Ương khen ngợi, Minh Sóc sẽ âm thầm vui vẻ, đôi mắt ánh lên sự tự hào.
Nhưng nếu cậu vô tình làm ngơ, hắn sẽ im lặng, sinh chút hờn dỗi rồi tự mình vượt qua.
Cảm xúc của hắn lúc này rất dễ đoán, thoải mái thể hiện bản thân, zô tri, hoàn toàn khác với con người lý trí, lạnh lùng mà Ánh Ương quen biết.
Đêm khuya, Ánh Ương nhìn Minh Sóc đã nằm trên giường, hơi thở đều đặn nhưng gương mặt vẫn ửng đỏ do sốt cao chưa hạ. Đôi lông mi dài của hắn khép lại, trông như một bức tượng hoàn mỹ.
Cố kìm lại ý định ngồi đo chiều dài lông mi của hắn, Ánh Ương chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước vài bước, cậu cảm thấy một lực kéo từ sau lưng.