[Đm/Edit] Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Tai Cụp - Chương 5: Rất đẹp
Editor: cà phê cốt giừa
–
“Bên ký túc ông hình như có người về rồi à?” Cậu bạn phòng bên nói: “Cứ trực tiếp gõ cửa là được mà.”
Đới Lượng Lượng: “Có người á? Không, tối nay cả đám trong ký túc tụi tui đều có việc mà.”
Bạn phòng bên: “Thật mà, tôi lừa ông làm gì, hình như là cậu hậu bối mới chuyển tới đó, lúc tôi tắm cậu ấy vẫn còn ở đây, cũng không thấy có tiếng rời khỏi phòng.”
“Thế hả?”
Đới Lượng Lượng gõ cửa: “Có ai trong phòng không thế?”
Không có ai lên tiếng, cũng không có động tĩnh gì.
“Có khi ông nghe nhầm đấy.” Đới Lượng Lượng cuối cùng vẫn dùng chìa khóa tự mở cửa, bên trong phòng tối om, đèn không bật.
Đới Lượng Lượng: “Xem kìa, có ai đâu.”
Bạn cùng phòng thò đầu vào nhìn, sau đó gãi gãi đầu đi về phía cầu thang, miệng lẩm bẩm: “Rõ là có người mà, chẳng lẽ tôi nghe nhầm thật?”
Trong nhà vệ sinh, Lục Thời Niên ôm lấy Giản Du tựa vào cửa, kìm giọng đến sát bên tai cậu, cười cười: “Ok, em nợ tôi một cái hôn đấy, lần sau nhớ trả nốt.”
Giản Du choáng váng.
Vừa rồi cậu dồn sức định hôn hắn, khi khoảng cách giữa hai cánh môi còn chút xíu, Lục Thời Niên bỗng cười khẽ một tiếng, giữ chặt eo cậu, ôm lấy cậu bước vào phòng tắm.
“Bé con, em còn rất dễ bị lừa nha.”
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, một giây sau cửa ký túc xá đã bị mở ra.
Lục Thời Niên lo cậu không nghe rõ, cố ý cúi đầu thật gần, trong lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào một tai mẫn cảm của cậu.
Vành tai Giản Du bị hun nóng đến đỏ bừng.
Đã xác định xong tên này sẽ giúp mình, chút lý trí chống đỡ cuối cùng rốt cuộc cũng tan hết sạch trong lúc hai người giằng co qua lại.
Kệ xác mọi chuyện xung quanh, cậu chủ động ôm lấy cổ Lục Thời Niên, nương theo động tác cúi đầu của hắn, cậu giống như mèo con dựa vào bên cổ hắn cọ cọ, da thịt tiếp xúc mang tới cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Lục Thời Niên nhếch môi, cố ý ngẩng đầu lui về phía sau, vừa hay công tắc đèn ngay sau lưng, tách một tiếng, đèn nhà vệ sinh lờ mờ sáng lên.
“Ủa?”
Đới Lượng Lượng nghe thấy động tĩnh, bèn thò đầu ra ban công: “Thật sự có người về rồi à? Giản Du, có phải cậu không?”
Giản Du không lên tiếng.
Bị người trước mặt tránh né, lông mày cậu níu càng chặt hơn.
Ngửa đầu lên không chạm được, cậu liền kiễng chân lên, dính người cực kì.
Lục Thời Niên cười thành tiếng.
Đới Lượng Lượng tai thính, nhận ra ngay giọng của hắn: “Lục ca, là ông hở? Ông làm gì trong đấy thế?”
Lục Thời Niên nhéo cổ Giản Du, không nặng không nhẹ xoa nắn, lười nhác nói: “Tắm.”