[Đm/Edit] Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Tai Cụp - Chương 45: Anh bảo vệ em
Editor: Giừa
–
Bột thuốc quá đắng, Giản Du dứt khoát từ bỏ cách uống giống như viên màu hồng, may mắn là viên màu xanh có kích thước chỉ bằng một nửa viên màu hồng, trực tiếp nuốt không thành vấn đề.
Sau khi uống xong, cậu quay lại thấy bạn trai mình vẫn nằm trên giường trong tư thế cá chết, trên gáy viết mấy chữ to đùng cách mạng – nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Giản Dữu Dữu ngồi ở giữa hai cái gối, cái đuôi vẫy vẫy, tò mò nhìn chằm chằm, không hiểu ba nó đang làm gì?
Giản Du đá hắn: “Này.”
Giọng nói của Lục Thời Niên từ trong gối truyền ra, ồm ồm vang lên: “Em làm sao?”
Giản Duu: “Anh đang làm gì vậy?”
Lục Thời Niên: “Đang tự kỷ, em không thấy à?”
Tức quá đi mất, chưa từng thấy chuyện gì quá đáng vậy luôn.
Cọ cọ đến mức củi khô bốc cháy, chỉ còn mỗi bước cuối cùng thôi thì lại đột nhiên nói không được, đây không gọi là thịt đến miệng rồi còn để rơi thì là gì.
Đã nuốt đến tận cửa họng rồi, sao lại còn ép nhả ra vậy hả!
Đây là cái nghiệp gì vậy trời?
Giản Du: “Lật người lại.”
Lục Thời Niên: “Không lật lại được đâu, chồng em đã biến thành con cá chết rồi.”
Giản Du: “2,”
Lục Thời Niên oan ức lật người lại thật lẹ: “Bé con, đếm ngược thường bắt đầu từ 3, em không biết hả?”
“Em thích đếm từ số mấy thì kệ em chứ?”
Giản Du ghẹo hắn, một lần nữa chui vào ổ chăn, ôm hắn dính vào một chỗ.
Lục Thời Niên: “……”
Lục Thời Niên: “Không phải em bảo là không làm được sao?”
Tại sao em vẫn cọ cọ anh???
“Thì không làm được mà.” Giản Du nói: “Nhưng em đang thấy không khỏe, ôm một cái cũng không được à?”
Lục Thời Niên: “………”
Giản Du liếc mắt nhìn hắn: “Cái mặt này là sao?”
Trái tim Lục Thời Niên tựa như tro tàn, ánh mắt đờ đẫn: “Chắc là vẻ mặt bị chấn động tinh thần.”
Càng nghĩ càng thấy không cam lòng, hắn nghiêng người ôm chặt người yêu vào lòng, ngoạm một cái vào gáy Giản Du để lại hai dấu răng đồng đều.
Giản Du rít một cái, “Anh là chó hả?!”
Lục Thời Niên: “Bé Du, em chọc anh tức chết mất!”
Không thể đánh, lại không nỡ mắng, nên chỉ có thể cắn hai miếng để trút giận.
Thôi được rồi, Giản Du có thể cảm giác được hắn thật sự sắp nổ tung, do dự một lát, cảm giác áy náy đã vượt qua sự xấu hổ: “Không thì… em dùng tay giúp anh?”
Lục Thời Niên im lặng mất hai giây, bèn kéo tay cậu đặt lên eo mình: “Không thoải mái thì thôi đừng cố.”
Giản Du: “Vậy anh tính sao giờ?”