[Đm/Edit] Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Tai Cụp - Chương 44: Cọ ra lửa
Editor: Dạo này bận quá các bác ạ :<
–
Cô gái nhỏ sợ hết hồn: “Cái gì mà ăn được hay không ăn được, sao lại có thể hỏi như vậy chứ? Mà kể cả có ăn được thì cũng làm gì có ai nuốt trôi được con cá bự như tiền bối Tạ chứ?!”
Vừa nói dứt lời thì cánh cửa phòng bật mở.
Tạ Do Lạc cầm tài liệu đứng ở cửa, không mặn không nhạt liếc qua, chỉ một ánh mắt đã đủ làm cho cô nhóc chột dạ rùng mình một cái.
“Tiền bối đến rồi ạ.”
Cô bé cứng miệng cười cười, lúng túng: “Bọn em chỉ đang thảo luận cá gì đem đi kho tộ ngon thôi, hoàn toàn không hề thảo luận tiền bối là chủng loại gì đâu ạ!”
Không biết là Tạ Do Lạc không nghe thấy hay lười so đo, anh không để ý tới lời của cô nhóc, đóng cửa xong bước vào: “Ghi chép xong rồi à?”
Cô bé thành thật lắc lắc đầu: “Không ạ, vừa mới bắt đầu thôi ạ.”
Tạ Do Lạc giơ tay bảo cô đưa sổ ghi chép cho anh: “Để tôi làm cho, trên tầng hai có nhiều giấy tờ phải xử lý, cô lên hỗ trợ một chút đi.”
Cô nhóc ngoan ngoãn ‘vâng’ một tiếng, đưa sổ ghi chép vẫn còn trống trơn cho anh, nhanh chân biến khỏi phòng.
Phía đối diện đổi thành Tạ Do Lạc có chút quen thuộc hơn, Giản Du không còn thấy mất tự nhiên nữa.
Tạ Do Lạc mở sổ ra, câu hỏi thứ nhất cũng giống như cô nhóc vừa rồi nói: “Đặc điểm bề ngoài có tính trội của cậu chỉ có tai thôi à?”
Giản Du gật đầu: “Đúng vậy.”
Tạ Do Lạc: “Có thể kiểm soát được sự xuất hiện và biến mất à?”
Giản Du: “Bình thường thì có thể, nhưng tới thời kỳ đặc biệt thì không.”
Tạ Do Lạc cúi đầu ghi ghi chép chép, không hề hỏi cậu ‘thời kỳ đặc biệt’ là gì, cùng là đồng loại với nhau, có một số chuyện chỉ cần hiểu rõ trong lòng, không cần nói ra.
Tạ Do Lạc: “Sức khỏe thân thể có biểu hiện gì khác với người thường không?”
Giản Du: “Không có.”
Tạ Do Lạc: “Tai thỏ cũng không à?”
Giản Du: “Ừm, mẫn cảm quá mức có tính không?”
Tạ Do Lạc gật đầu: “Tính.”
Đầu mục kiểm tra này không tốn nhiều thời gian, kết thúc rất nhanh. Tạ Do Lạc gập sổ lại, đóng nắp bút: “Xong rồi, phần kiểm tra đầu tiên chỉ có vậy thôi.”
Giản Du và Lục Thời Niên đều hơi bất ngờ, thí nghiệm này có vẻ đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của hai người.
Lục Thời Niên: “Kiểm tra xong rồi bao giờ có kết quả vậy, hôm nay có luôn à?”
Tạ Do Lạc: “Không nhanh vậy đâu, kết quả xét nghiệm và đo lường chắc phải mất một tuần mới có.”
Nói xong anh lại chợt nhớ ra gì đó, ngẩng đầu: “Phải rồi, báo cáo cần có cả chữ ký của người đi cùng, phải tới phòng giám sát dữ liệu ở bên trái cầu thang tầng một.”