[Đm/Edit] Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Tai Cụp - Chương 17: Em ấy khen tôi đáng yêu
Editor: Cuối cùng tui vẫn không roll ra Blade các cô ạ 🙁 buồn quá thôi up chương mới vậy.
–
Giản Du giật mình tỉnh giấc khi trời vừa sáng.
Cậu mơ thấy mình rơi xuống biển, bị một con bạch tuộc bắt được, tám cái xúc tu của nó quấn chặt lấy người cậu, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Quá đáng nhất ấy là một trong những xúc to đó vẫn điên cuồng gãi vào lòng bàn chân cậu. Sau đó, cậu tỉnh dậy.
Bên ngoài trời đã sáng, ánh mắt trời chiếu rực rỡ ngoài cửa sổ. Mưa gió hôm trước đã cuốn theo những cành nhỏ trên gốc cổ thụ, rơi rải rác đầy sân.
Thế những hình ảnh đầu tiên Giản Du nhìn thấy không phải ánh sáng mặt trời, mà là một cặp xương quai xanh lộ ra từ cổ áo rộng rãi. Tiếp sau đó là phần cổ, xương hàm, cuối cùng là khuôn mặt Lục Thời Niên đang say ngủ.
“Mẹ nó, ông đây không phải sâm tinh đâu nhá.”
Một đêm ôm chặt như vậy, chẳng trách nửa đêm cậu muốn xoay người cũng không xoay nổi.
Giường ký túc xá rất hẹp, lại nam sinh cao lớn nằm chung thật sự rất chật chội. Giản Du vừa muốn thoát ra khỏi lồng ngứa hắn, vừa không muốn đánh thức hắn dậy, cơ thể sắp bị chèn ép vào góc như một cái bánh bao.
Mệt chết mất!
Muốn sút hắn một cái quá!
Giản Du nghiến răng nghiến lời nửa ngày, rốt cuộc cũng cẩn thận nhích người ra khỏi chăn. Thở dài một hơi, cậu khom lưng giẫm lên chăn muốn trèo qua người Lục Thời Niên.
Ai ngờ chân vừa mới nhấc lên, cổ tay cậu bỗng bị kéo mạnh xuống, trọng lượng cơ thể nương theo cú ngã, rơi hoàn toàn vào lòng người đang nằm.
Lục Thời Niên nhắm mắt lại, “hự” một tiếng đầy đau đớn: “Bé Du, em tính mưu sát chồng em đấy à?”
Giản Du: “Liên quan qué gì đến tôi? Ai bảo anh tự nhiên kéo tôi.”
Lục Thời Niên không nói gì, sắc mặt trông như mang mười phần thống khổ.
Giản Du bị hắn dọa: “Đùa à, thật sự đập vào anh sao?”
Lục Thời Niên “ừ” một tiếng.
Giản Du cau mày, đáy mắt có thêm vài phần nôn nóng: “Đập vào chõ nào rồi? Chắc, chắc là không đoạn tử tuyệt tôn đâu chứ?”
Lục Thời Niên kéo tay cậu đặt lên ngực mình, khổ sở nói: “Chỗ này.”
Giản Du: “Chỗ này????”
Lục Thời Niên ho khan hai tiếng: “Đập vào tim tôi.”
Giản Du: “Sao thế được, tôi còn chưa đụng vào—”
Giản Du: “…”
Khi cậu ngẩng lên, Lục Thời Niên đã nở nụ cười tươi như hoa, làm gì có tí bộ dạng thương tổn nào?
Giản Du: “Con mẹ anh cút, đập đầu mà tường mà chết đi, buông tay ra!”
Thế quái nào cậu lại tin lời xàm xí của hắn!