[Đm/12Cs] Lớp S: Vui Và Nhộn [Tạm Drop] - Chương 15
“Này… này!”
Từ ngoài cửa, chúng ta có thể nghe được giọng của một bạn nam í ới vang lên và tiếng cười khúc khích của những tên bao đồng xung quanh. Nhân Mã lấy tay bụm miệng cố nín cười, kéo tay áo của Song Ngư.
“Cậu hơi nặng tay quá thì phải?”
“Nhẹ nhàng thôi, hàng dễ vỡ!”
Sư Tử tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở.
“Cậu bảo ai là hàng dễ vỡ hả cái tên Tiểu Sư chết tiệt!”
“Các cậu cứ yên tâm, tối nay Xử Nữ sẽ có một màn tỏa sáng!”
Ma Kết đứng một bên ngắm nghía tác phẩm của Song Ngư, Xử Nữ thì trăn trối nhìn cái tên vô ơn bội nghĩa kia không có vẻ gì là muốn ra tay giúp đỡ, thầm trách bản thân sao lại dễ dãi đi làm bao nhiêu thứ việc cho hắn để rồi bị hắn đối xử thế này đây. Tiểu Ngư mang vẻ mặt ngây thơ vô số tội như con nai tơ lạc trong vườn thơ làm Xử ca á khẩu.
…
Tại căn phòng tụ tập của đám lúc nãy, một trong số tụi lâu la của cô đang chống cằm, chán nản nhìn về phía thủ lĩnh của chúng, không ai khác chính là Song Sinh.
“Song tỷ, chúng ta dọa tụi nó cũng đủ rồi, về đi!”
Song Sinh đang chăm chú nhìn ánh trăng rọi vào cửa kính, nghe cô ta nói xong liền quay qua lườm, ánh mắt sắc như dao khiến đối phương lạnh gáy. Cô ả vội cúi đầu, lẩm bẩm nói.
“Em sai rồi, mong tỷ tha lỗi!”
Cô thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Bọn lâu la đang đánh bài dưới sàn cứ om sòm cả lên.
“J bích này!”
“Mày đừng có mơ, át rô!”
“Đứng đó! Hai cơ, tứ quý! Bố mày về rồi con ạ!”
“Hưởng xái, K tép, về!”
“Xì tiền ra đây…”
Đột nhiên Song Sinh nhảy khỏi bàn, bước về phía góc lớp, nơi một chàng trai có mái tóc nhuộm đủ màu sắc chứ không phải mái tóc bạch kim lấp lánh như ngày trước, đôi mắt nhắm nghiền say ngủ, cặp má ửng hồng trông rất đáng yêu. Người anh trai cô đã từng rất yêu quý này đây hiện giờ lại là người cô hận nhất trên đời, hận thấu cả tim gan.
“Song Tử, anh đáng bị như vậy!”
Sự chú ý của Song Sinh dần đổi qua chiếc cặp màu đỏ trên vai, nhẹ nhàng kéo khóa cặp, cô lấy vật bên trong ra, vật mà cô quý hơn cả kho báu, trân trọng hơn cả thời gian. Chợt tiếng nói của một đứa vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Song Sinh.
“Song tỷ, em mắc cầu quá!”
“Cút!”
Song Sinh khẽ nhíu mày, đáp mà không thèm quay mặt lại nhìn ả.
“Nhưng mà em sợ…”
Cô ả khác tinh ý, biết thế nào Song Sinh cũng sẽ cáu, khẽ nói nhỏ với con bạn: “Tao với mày đi!”.
…
Dãy hành lang được chiếu sáng bởi ánh trăng to tròn khiến nó trở nên âm u mờ ảo. Hai cô gái nép sát vào nhau đi chầm chậm, một cô liên tục láo liên nhìn quanh, ả bên cạnh thấy vậy cười đểu: “Dọa chúng nó đến mức như thế mà chính mày cũng sợ?”