Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 44: vô tình gặp gỡ
Giáo sư cũng rất tiến bộ, cặp đôi yêu nhau cùng đi học là chuyện thấy không thể trách, nên cho hai người họ ngồi xuống.
Còn không quên trêu ghẹo một câu: “Bạn gái nghe không hiểu, làm bạn trai đương nhiên là phải giảng cho cô ấy…..”
Lúc này, tiếng ồn ào vừa mới ngưng bây giờ lại nổi lên.
Nội tâm Đan Đan hạ quyết tâm, về sau nhất quyết sẽ không cùng hắn đi học nữa.
Thật sự là rất mạo hiểm.
Hứa Lương Châu thích cảm giác cùng cô dính vào nhau, nhìn cô cười, hắn cũng vui vẻ.
“Trưa nay chúng ta không ăn ở nhà ăn.” Hắn nói.
Đan Đan suy nghĩ xong, gật đầu: “Dạ.”
Cô biết rõ hắn từ trước đến nay không thích ăn ở nhà ăn, buổi trưa có nhiều người đi mua cơm, đôi khi lượng cơm còn không đủ muốn ăn cũng không được.
Hơn nữa cô còn nhớ hắn có bệnh khiết phích nghiêm trọng, thỉnh thoảng có thể cùng cô đi ăn một lần đã không tệ rồi.
“Chúng ta đi đâu ăn đây?” Cô hỏi.
“Ở một nơi rất ngon.” Hắn đưa tay thề son sắt.
Đan Đan đi theo phía sau, một tay cầm ô miễn cưỡng che nắng, hắn đi không nhanh không chậm, còn phải về nhà trọ một chuyến.
Nơi ăn cơm cách khuôn viên trường vài con đường, trên trán Hứa Lương Châu toát một chút mồ hôi, từng giọt một giống như những hạt châu to nhỏ.
Đan Đan đi theo phía sau hắn, hô nhỏ một câu với hắn: “Anh dừng lại một chút.”
Hắn quay đầu lại: “Làm sao thế?”
Hắn đứng cao hơn cô một bậc, bởi vậy trông có vẻ cao hơn.
Đan Đan bước lên trên một bước, “Anh xoay người lại đi.”
Hứa Lương Châu nhướng mày, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Cô lấy khăn tay từ trong túi ra, kiễng chân lên giúp hắn lau mồ hôi.
“Xong rồi.”
Hứa Lương Châu ngây người một lát.
Hắn đưa cô đến một sân nhỏ rất đặc biệt, cửa lớn tương tự với cửa của Vương Phủ, nhìn qua rất thú vị.
Đi vào trong cũng rất cổ kính, sơn son gỗ lim, hành lang gấp khúc, nhân viên phục vụ đưa hai người vào ghế lô.
Mới tới cửa ra vào, liền gặp…… Người quen.
Người này Đan Đan cũng biết, đó là chị cả của Hứa Lương Châu Hứa Minh.
Hứa Minh ngồi chỗ đó khung cảnh xung quanh như sáng bừng lên, xinh đẹp vô song, ánh mắt sắc bén đảo quanh hai người, chậm rì rì nói từng chữ: “Em trai?”
Lần đầu tiên nhìn sang, Hứa Minh cũng tưởng mình nhìn lầm.
Đây là người em trai không bớt lo của cô, nhìn kĩ lại thì không sai, nhưng cô bé đứng bên cạnh hắn là như thế nào?
Hứa Lương Châu không có chút cảm giác xấu hổ nào: “Chị.”
Rồi nhìn về hướng khác, gật gật đầu: “Anh rể.”