Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 41: Biểu diễn
Tiệc chào mừng của tân sinh viên được diễn ra ở bên ngoài vào lúc mười giờ tối.
Địa điểm là tại nhà hát nhỏ của trường, nó có thể chứa vừa toàn bộ người được mời. Biểu ngữ cũng đã được treo lên trong khuôn viên trường từ sớm. Vì vậy, một số các bạn học ở các trường đại học khác cũng sẽ đến tham gia.
Hứa Lương Châu đầy lớp, nhưng chỉ ăn một mình với Đan Đan tại nhà ăn của trường.
Đan Đan ăn không quan tâm, có chút do dự không biết có nên nói với hắn hay không nhưng mỗi khi định nói thì lại không nói ra được. Thấy vậy Hứa Lương Châu bỏ đũa xuống nhìn cô và hỏi: “Có chuyện gì thế? Đồ ăn không ngon sao?”
Đan Đan lắc đầu, cô nghĩ hay đừng nói với hắn thì hơn, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì.
“Tại trời nóng quá nên tôi không muốn ăn. vậy thôi.”
Hứa Luơng Châu nhìn phần thức ăn còn lại non nửa trước mặt cô: “Nếu mà bây giờ không ăn, thì đảm bảo em sẽ đói khi lên lớp vào buổi chiều.
“Em không có tiết chiều nay.” Trong câu nói của cô có sự đắc ý nho nhỏ, mang theo ý nuốn khoe khoang.
Hứa Lương Châu nhíu mày, hắn nghĩ có vẻ như cô thích chết vì vẻ ngoài kiêu ngạo của mình. Nhưng nét bình tĩnh vẫn xuất hiện trên mặt cô, hắn ân cần đề nghị: “Hay em lên lớp cùng anh đi?”
Đan Đan từ chối mà không cần suy nghĩ; “Không.”
Cô không thể hiểu, cô đã làm gì? Huống hồ, buổi chiều cô còn phải đến buổi tập ở nhà hát nhỏ.
Hứa Lương Châu tiếc nuối, mặt hắm tối sầm đi: “Đi cùng anh không tốt sao?”
Đan Đan tìm ra một lí do vô cùng nghêm trọng và không thể nghiêm trọng hơn nói với hắn: “Em sợ làm phiền đến anh.”
Hắn đưa tay lên xoa mặt cô: “Anh không sợ bị em làm phiền.”
Lúc này, câu ” hãy đến đây làm phiền anh đi” như đang được viết lên người hắn.
Sau khi ăn xong, hắn không ép cô đi cùng lên lớp với mình, nhưng hắn vẫn muốn cô dưa hắn đến cổng trường y.
Không vì một lí do nào cả, chỉ là muốn thể hiện tình yêu.
Hai người nắm tay nhau đi đến trường y. Trong khuôn viên trường, những cặp đôi như họ không phải là hiếm, nhưng chẳng cặp nào có thể đẹp bằng họ. Hai người họ đang đi đến gần khu của ban khoa học tự nhiên, càng đi đến gần thì càng thấy nhiều nam sinh.
Các cô gái thì thích ngắm trai đẹp còn các chàng trai lại để mắt đến những cô gái xinh.
Tay của Hứa Lương Châu siết chặt lại, sắc mặt không tốt như trước, có chút hối hận.
Đan Đan không chịu được kêu lên một tiếng: “Đau, anh nhẹ tay thôi.”
Khi nghe thấy tiếng kêu nhẹ của cô, hắn mới lấy lại được tinh thần, nới lỏng tay ra đôi chút: “Xin lỗi, anh không cố ý.”
Đan Đan rút tay ra, giơ tay lên, cố ý quơ quơ tay trước mặt hắn: “Anh nhìn đi, đỏ hết rồi.”
Hứa Lương Châu nắm lấy tay cô, rồi đưa lên miệng thổi nhẹ nhẹ: “Còn đau nữa không?”