Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 40: Xuống bếp
Editor: Thuthao
Sau khi chính thức tựu trường, lịch học của Hứa Lương Châu được sắp xếp vô cùng dầy đặc, hầu như mỗi ngày đều lắp đầy các môn học , chỉ trừ buổi chiều thứ năm toàn trường mới có được ngày nghỉ để thư giãn.
Hắn thích y học hơn những gì bản thân hắn đã nghĩ, muốn đảm nhiệm được cần phải nhớ rất nhiều lý thuyết, nhưng đối với hắn mà nói thì không có gì khó lắm, đầu óc của hắn thông minh hơn so với người bình thường, năng suất cũng rất cao.
Hắn thích cảm giác đeo bao tay rồi cầm lấy con dao giải phẫu, hắn thích lưỡi dao từ từ cắt qua bề mặt da của cơ thể giống như nhẹ nhàng vạch đứt tấm tơ lụa, mỗi lần trong tiết thí nghiệm, dường như hắn đều có thể nghe thấy âm thanh của máu lăn khi di chuyển con dao.
Hắn đã học xong cắt đứt, học khâu cũng giống như vậy, hắn kiên nhẫn từ từ mà khâu lại, thậm chí trong lòng còn đang thích thú với việc đó.
Đương nhiên, hắn chỉ mới vừa khai giảng năm nhất của đại học, giáo viên còn chưa dạy đến mấy thứ này, đây là do hắn lợi dụng chị cả tìm một căn phòng thí nghiệm cho mình rồi tự học lấy.
Chính vì lịch trình của hắn bận rộn, nên Đan Đan mới có nhiều thời gian hơn để làm chuyện của mình.
Bình thường khi không có lớp, cô sẽ sắp xếp tiết mục chung với Trình Tầm, cô học múa ba lê, có thể nhảy múa rất nhiều ca khúc, nhưng nổi tiếng nhất chính là cô không dám thử nó, sợ sẽ phá banh bài diễn.
Mỗi ngày Đan Đan đều luyện tập đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, hào quang vốn có của cô đang dần dần được thể hiện ra.
Một ngày trước khi chính thức bước lên sân khấu biểu diễn, hai người Tây Tử và Tống Thành đã chạy đến tìm cô, Tống Thành có chuyện sẽ không giấu Hứa Lương Châu, vì vậy mà Hứa Lương Châu liền nghĩ một tiết học, cùng hợp hội với ba người bọn họ.
Tây Tử trông thấy hắn tới, sau đó liền mắng Tống Thành: “Không phải nói tốt rồi sao, sao còn nói cho anh ta nữa! ?”
Tống Thành toả ra biểu cảm nhún vai đáp một câu: “Anh không biết gì hết” Rồi không nói thêm gì nữa.
Tây Tử cắn ống hút, uống nước đá vào sắc mặt liền thối nát, cô vẫn là không thích Hứa Lương Châu, cô đứng dậy, bộ dạng giả vờ như người đàn ông ảm đạm.
Tây Tử nắm tay Đan Đan, sau đó quay qua nhìn cô rồi cười, cố ý nói: “Ay da… Mình chưa từng tới trường của cậu, cậu dẫn mình đi dạo một chút đi…”
Đan Đan trả lời một tiếng dứt khoác ” Được.” Hứa Lương Châu đứng trước mặt hai người thấy thế liền giận xanh mặt, cứng nhắc nói: “Trước tiên cô bỏ tay ra đã.”
Tây Tử thè lưỡi với hắn, kìm nén nổi sợ hãi: “Sẽ không, cậu ấy là của mình anh thôi sao, còn không cho nắm tay, bị bệnh à.”
“Đan Đan chúng ta đi chơi thôi, đừng để ý đến bọn họ.”
Đan Đan nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Hứa Lương Châu, thấy có chút hả dạ liền cười một cái, rồi đi theo Tây Tử, cô nói: “Chúng ta chia ra làm hai phe.”