Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 37: Dính người
Thời gian nghỉ ngơi chẳng mấy chốc đã qua rất nhanh, mặc dù ánh mặc trời nóng rực tựa như có thể nướng chín người nhưng việc quân huấn vẫn không hề dừng lại.
Tiếng còi tập hợp vang lên, tất cả mọi người bắt buộc phải đứng dậy theo hiệu lệnh chỉ huy, đứng ngay ngắn thành một hàng chờ chỉ thị tiếp theo.
Đan Đan đứng lên nhanh chóng, trước mắt vẫn còn hơi choáng váng, chắc hẳn là do thiếu máu. Hứa Lương Châu nhận thấy nên đã đỡ cô, ánh nắng nóng bỏng chiếu qua gò má của hắn cùng nhiệt độ nóng bỏng oi bức, hắn nắm chặt cổ tay cô nói: “Chúng ta không huấn luyện nữa được không? Để anh đi nói với thầy giáo của em.”
Đan Đan gạt nhẹ tay hắn: “Anh đừng đi, em không yếu ớt tới vậy đâu.” Cô không muốn làm trường hợp đặc biệt, cô muốn tự mình trải nghiệm từng bước một.
“Nhỡ phơi ánh nắng mặt trời nhiều ốm thì sao?”
Đan Đan không tiếp tục quan tâm tới hắn mà quay lại đội hình đứng ngay ngắn.
Huấn luyện viên là một thanh niên khá trẻ, hơi đen nhưng rất cao, eo lưng thẳng cả ngày cũng không thấy mỏi, cơ thể thẳng băng đứng nghiêm túc không hề buông lỏng dù chỉ là một giây ngắn ngủi, vì bọn họ phải có trách nhiệm tuân thủ đúng kỷ luật.
Trình Tầm đứng bên cạnh Đan Đan thấy vậy thì quay sang gọi nhỏ hai tiếng, con ngươi Đan Đan hơi di chuyển, thấy cô nàng này đang nháy mắt với bản thân mình, còn thấp giọng nói: “Bạn trai không tệ đâu, quen từ đâu vậy?”
“Ừm, quen từ lớp 11.”
“Không được lén lút nói chuyện, cũng không được gây mất trật tự, đứng nghiêm.” Huấn luyện viên bỗng nhiên nhắc nhỏ hai người, hai cô nàng lập tức khóa miệng thật chặt.
Trình Tầm thầm cảm thán trong lòng, chính cô ấy còn không thể tự quen biết bạn trai đâu, sao trường học không phát bạn trai cho cẩu độc thân cô vậy?
Hứa Lương Châu dùng thời gian cả chiều để canh giữ trong bãi tập, hắn không rời đi cũng không cho hai người Lưu Thành và Lưu Chính đi.
Nội tâm của hai chàng thanh niên này cũng rất đau khổ, cả hai người họ cũng đều là cẩu độc thân lâu năm, giờ lại phải chứng kiến màn thể hiện tình cảm của bạn mình lập tức đuổi theo đánh hắn: “Đờ mờ, anh em chúng tôi thiếu tiền ông hay sao, trời nóng này bắt đứng đây định kiếm cớ mưu sát hai ông đây à?!”
Hứa Lương Châu vừa tránh vừa nói: “Chỗ anh em với nhau, vẫn có ích, mặt trời còn chưa lặn đầu, chờ lúc nữa vợ mình nghỉ ngơi còn phải dựa vào hai người các cậu che nắng nữa.”
Lưu Thành đen mặt nhìn hắn, nói: “Tại sao cậu không tự hy sinh thân mình là che nắng đi?”
Chân mày Hứa Lương Châu chau lại thành một hàng: “Mình sao? Mình còn phải chăm sóc vợ nữa.”
Lưu Thành: Khả năng kết nhầm bạn rồi T.T
Ba người đứng tập trung trên bậc thang, nhàm chán gần chết, đã vậy còn phải hứng chịu lễ rửa tội của ánh sáng mặt trời.