Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 32: Trở về thành phố
- Metruyen
- Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính
- Chương 32: Trở về thành phố
Cả một kỳ nghỉ hè Đan Đan gần như đều ở quê, giữa tháng tám mới cùng mẹ Đan trở về thành phố.
Tâm trạng mẹ Đan rõ ràng là tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, ít nhất khi nhắc tới bố Đan đã không còn thay đổi sắc mặt nữa, không giống lúc trước một câu cũng không thể nói.
Bên ngoài tốt, bên trong cũng sẽ dần dần tốt lên.
Cho dù vết thương có nặng đến đâu, thời gian cũng có thể chữa lành tất cả.
Buổi tối trước khi Đan Đan trở về thành phố, Hứa Lương Châu bất ngờ gọi điện đến.
Đan Đan vừa mới gội đầu xong, kẹp điện thoại ở bên tai, vừa thu dọn quần áo vừa nghe hắn nói.
Giọng nói phát ra từ điện thoại có chút phấn khích, hắn hỏi: “Sáng mai em khi nào mới về đến nhà ga? Anh đi đón em.”
Đan Đan a một tiếng, nhẩm tính thời gian, cuối cùng vẫn từ chối: “Không cần đâu, dù sao nhà ga cũng cách nhà không xa.”
Hơn nữa cô lại còn về cùng mẹ, anh mà tới đón cô, mẹ sẽ nhìn thấy, cô liền xong đời rồi.
Hứa Lương Châu im lặng, nói: “Anh muốn đi. “
Hắn không biết mình cũng có kiên nhẫn như vậy. Hơn hai tháng chỉ có thể gọi điện cho nhau mà không được gặp nhau. Cô lại còn không muốn call video với hắn.
Tại sao lại không muốn? Hắn còn có thể ăn cô được hả.
Lần trước cũng đã khoe khoang rồi, hắn đã rất tức giận sau đó lại còn đe dọa, uy hiếp một hồi nhưng cũng chẳng có biện pháp gì với cô.
Đơn giản người đó là cô, hắn mới vui vẻ mà chịu đựng.
Đan Đan trùng xuống: “Cậu đến thig cũng đâu có làm gì.”
“Anh muốn nhìn thấy em, muốn hôn em.”
Còn muốn chạm vào cô, muốn cùng cô làm một số việc không thể diễn tả được.
Trong khi nói chuyện, Đan Đan đã sắp xếp xong vali hành lý, cô cầm điện thoại nằm trên giường nói: “Có phiền hay không vậy.”
Hứa Lương Châu thực sự là càng ngày càng dính người. Điện thoại không tắt, tin nhắn thì cách một giờ nhắn một cái.
Không trở về với hắn, hắn lại càng không vui.
Mặc dù Hứa Lương Châu chưa nói là hắn không vui nhưng cô có thể cảm nhận được điều này.
Hứa Lương Châu đột nhiên hỏi: “Em đang ở trong phòng sao?”
Đan Đan không nghĩ nhiều đáp: “Đúng vậy.”
Hắn im lặng một lát sau đó nói một cách trịnh trọng: “Em đi ra cửa sổ nhìn đi.”
Đan Đan ngẩn người: “Làm sao vậy?”
Không phải là hắn đang đợi ở bên dưới đấy chứ?
“Em nhìn rồi sẽ biết.”
Đan Đan nửa tin nửa ngờ bước xuống giường, lặng lẽ chạy đến bên của sổ, kéo tấm rèm nặng trịch ra, ánh trăng chiếu vào người cô, dưới nhà trống không, không có một ai.