Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 27: Có thể là không
Màn hình điện thoại báo đã gửi bình luận thành công, Lương Châu liền cất di động một bên. Hắn bò dậy từ trên giường và đi tới bên cửa sổ đốt điếu thuốc, rồi lặng lẽ chăm chú nhìn cửa sổ đen nhánh đối diện.
Thật ra thì sau khi từ thị trấn nhỏ trở về, Hứa Lương Châu đã thử mấy lần để mơ thấy những giấc mộng quỷ dị kia, nhưng hắn cũng không thể mơ thấy thêm lần nào.
Bình thường trong giấc mơ thì hình ảnh sẽ dễ dàng bị quên đi tuy nhiên hắn ngược lại càng nhớ rõ ràng hơn. Rồi hắn hiểu ra rằng điều đó đã thực sự xảy ra.
Nhấn tàn thuốc lá bỏ đi, Lương Châu chợt nhớ tới mình bị cô ngó lơ.
Hắn nhớ, ở trong mơ đó đến cuối cùng cô sẽ…chết.
Thỉnh thoảng trong đầu hắn lại lóe lên một số hình ảnh.
Ngày sinh nhật Tây Tử vừa trôi qua là lúc bọn họ điền nguyện vọng chính thức, Đan Đan liền ghi số hiệu của một thành phố lớn, sau đó không chút do dự nộp lên trên. Cô từ phòng máy đi ra ngoài thì gặp Lương Châu.
Mắt hắn còn chút quầng thâm đen, thoạt nhìn thật tiều tụy có lẽ là vì lí do gì đó mà ngủ không ngon.
Lương Châu thấy cô thì ánh mắt sáng lên, ngăn cô từ hành lang cười híp mắt hỏi: “Em đã điền xong rồi à?”
Đan Đan gật đầu: “Ừ.”
Điền trường như trước chứ?”
Đan Đan trợn mắt nói dối nhưng cô không dám nhìn hắn mà trả lời: “Đúng vậy.”
Lương Châu như có điều suy nghĩ cơ mà vẫn gật đầu một cái: “Vậy thì tốt quá.”
Tống Thành ở phía sau nghe được chợt nghĩ, ngày đó nhìn lén người ta điền đơn cũng không có bộ dáng như thế này.
“Cậu làm sao vậy? Không phải mày bảo cô ấy đang lừa mày sao?” Tống Thành vừa hỏi vừa theo sát hắn vào phòng truyền thông.
Lương Châu tùy ý ngồi vào một máy tính phía trước chỉnh lại trang bìa, Tống Thành liền ngồi bên cạnh. Anh thấy lạ, không hiểu tại sao Lương Châu lại cố ý đến chậm một chút, lúc này cũng không biết hắn ta sẽ điền nguyện vọng học trường nào.
“Mình sẽ xem cô ấy nộp đơn này vào trường nào.” Lương Châu nghiêng mặt sang bên nhe răng cười: “Xâm nhập hệ thống máy tính một chút.”
Tống Thành hoảng sợ đến nỗi rơi cằm ra ngoài: “Cậu nói gì cơ? Cậu điên rồi sao?”
Hứa Lương Châu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảo: “Có gì đâu, mình chỉ nhìn một cái xem cô ấy điền trường nào thôi mà.”
“Ôi, nếu có người tra ra được thì cậu chết chắc.” Chuyện này quá nghiêm trọng, Tống Thành cho rằng mặc dù có bố ruột có thể bảo vệ cho nhưng lá gan hắn ta thật quá lớn.
Lương Châu vẫn tập trung gõ trên bàn phím, một lúc sau liền nhìn thấy rõ ràng Đan Đan điền vào trường nào. Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không tức giận cho lắm, ngược lại hắn cũng sớm đoán được cô sẽ như vậy.