Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 25: Nghe không hiểu
Đan Đan cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn một chút, cảm thấy buồn cười nhưng lạo cố nhịn không bật thành tiếng.
Hứa Lương Châu không dỗ được cô, từ nhỏ toàn là người khác phải dỗ dành hắn, biến hắn thành tổ tông mà phục vụ, nâng niu trên lòng bàn tay, cho nên hắn thôi không dỗ nữa. Hắn cầm kính nhét vào trong người cô, rồi lôi kéo tay cô nói: “Không cười nữa, đi cùng anh.”
Đan Đan định tránh ra nhưng sức lực không bằng hắn nên không thoát được, cô bèn ôm cột nhỏ trước cửa tiệm: “Tôi cười mà cũng không được sao?”
Giữa hai lựa chọn cười và đi theo hắn, cô liền lựa chọn cười.
Hứa Lương Châu không chịu buông cổ tay cô ra, hắn dừng lại nhìn chằm chằm mặt cô: “Cho anh nhìn một chút.”
Hắn không phải thật lòng muốn cô cười mà chỉ hi vọng cô đừng khó chịu.
Đan Đan nhìn xuống khóe mắt tím bầm của hắn, cô cúi đầu liền cười nhẹ một cái. Sợi tóc mai tán loạn rơi xuống bên mặt, dưới ánh nắng sớm ấm áp chiếu vào làm cho Lương Châu nhìn có chút sửng sốt, hắn không tự chủ được đưa tay vén tóc cô ra sau, đầu ngón tay hắn đụng chạm vào gò má nóng bỏng.
Mi mắt hắn hơi cong lên, rồi tiến lên gỡ cái tay mà cô đang ôm cột xuống, dẫn cô tiếp tục đi về phía trước.
Đan Đan sững sờ bèn lên tiếng: “Tôi chỉ cười tí thôi mà, cậu làm sao thế?”
Hắn quay đầu, dịu dàng nói: Anh không sao, là em tự suy diễn thôi. Dù em có cười hay không cười thì vẫn phải đi cùng anh.”
Đan Đan chợt nhớ tới gần đây trên mạng có một câu nói đặc biệt, cô thấp giọng hỏi: “Lương tâm của anh không đau à?”
Lúc nói những lời này giọng của cô cực nhỏ, hẳn là không muốn hắn nghe được.
Hứa Lương Châu xích lại gần cô hơn một chút, ghé sát vào bên tai cô, nửa đùa giỡn, nửa cám dỗ nói: “Lương tâm của anh đang ở trên người em đó!”
Đan Đan mặt hết hồng rồi đỏ, cuối cùng chỉ nói: “Đáng ghét”
Các cửa hàng nhỏ ven đường đã mở cửa, mấy chỗ ở nơi này Đan Đan đều có chút quen thuộc.
Hai người vừa vặn đứng ở trước một cửa tiệm ăn sáng thì thấy bên trong có người đi ra. Người ta thấy hai người dây dưa không ngớt trước cửa thì không nghĩ nhiều bèn hỏi: “Đan Đan, đây là con cái nhà ai mà trước kia bác chưa từng thấy? Dáng vẻ cũng đẹp trai đó!”
Bà chủ nơi này dùng giọng địa phương hỏi cô, Hứa Lương Châu nghe hiểu được nhưng hắn không trả lời.
Đan Đan cho rằng hắn nghe không hiểu, vội vàng giải thích: “Đây là anh họ cháu, vừa mới đi thi thử xong ạ.”
“Thế à, đã ăn sáng chưa?”
Đan Đan gật đầu liên tục: “Dạ cháu ăn rồi ạ.”
Trả lời xong cô liền đẩy Lương Châu rời đi.
“Cháu đưa anh họ đi dạo quanh đây một chút nhé.”
Hứa Lương Châu khôn khéo để cho cô đẩy hắn đi rồi nghiêng đầu hỏi: “Lúc nãy em với bác chủ tiệm nói gì đấy?”