Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 24: Vì soái
Editor: Thu Thảo
Đan Đan thực sự có một thắc mắc rằng liệu có phải Hứa Lương Châu đã xem qua bài thi trước rồi hay không, bởi vì đề thi mà hắn làm thật sự là rất giống.
Sau bốn cuộc thi, toán học lại là một môn thoải mái nhất.
Vào lúc 5 giờ chiều, khi bước ra khỏi phòng thi tiếng Anh, vẻ mặt của mọi người đều rất thoải mái, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Đan Đan thi tuyển sinh Đại học, nhưng cảm giác được những thành tựu của cô đã tốt lên không ít.
Cô luôn phấn đấu trong một năm qua, bất cứ lúc nào nhắc đến đều cảm thấy tràn đầy tự hào.
Cuộc sống của cô, có lẽ chỉ mới bắt đầu.
Tây Tử bất thình lình xuất hiện ở phía sau lưng cô, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng, duỗi cái lưng mệt mỏi: “Cuối cùng cũng được giải thoát.”
Đan Đan cũng cười theo: “Còn phải chờ thêm hai tuần nữa, khi nào có kết quả rồi mới xem như giải thoát được.”
Tây Tử vỗ vỗ vai cô: “Yên tâm đi, ông trời sẽ không bất công với người chăm chỉ đâu, đừng có lo.”
” Ừ, mình cũng nghĩ vậy.”
Có nỗ lực, thì sẽ có thành công, lời tuy đã cũ, nhưng nhiều điều thật sự rất đúng.
Cả hai cùng nhau đi lấy những cuốn sách lúc trước đã để ở trong văn phòng, đi trên một con đường nhỏ đầy rợp bóng cây và những tia nắng vàng rọi xuống mặt của các chàng trai và cô gái trẻ, họ thật tràn đầy sức sống.
Tây Tử vì muốn đến nhà Tống Thành một chuyến, nên cũng tiện đường đi cùng với Đan Đan, cô hỏi: “Đan Đan, kỳ nghỉ này cậu có ý định làm gì không?”
Ba tháng nghỉ hè thật sự đủ dài để buồn chán.
Đó cũng là một điều xa vời mà từ trước đến giờ không hề muốn. Đan Đan suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Không biết, nhưng mình cũng không muốn ở nhà mà không làm gì cả.”
Lúc trước thời gian cô ở “trong nhà” là đã đủ lâu rồi, ba tháng hè này cô cũng muốn rèn luyện bản thân mình thật tốt, đối với cô mà nói kinh nghiệm và thực tế cũng rất nghèo túng.
Tây Tử gật đầu: “Đúng, ở nhà nhiều rất nhàm chán, mình định sẽ đến phòng vẽ làm trợ lý cho hoạ sỹ.”
Đan Đan dùng ánh mắt ao ước nhìn về phía Tây Tử, hâm mộ cô cũng như là nể phục cô: “Cậu thật sự rất lợi hại.”
Khi điểm thi nghệ thuật của Tây Tử lúc trước bị thấp nên đã không được trúng tuyển, chỉ cần môn văn hóa đủ điểm là có thể lên, phải biết rằng năm nay cô là người ứng tuyển lớp chuyên ngành đứng nhất cả nước.
Tây Tử rất khiêm tốn, từ trước đến nay cô không dám tự phô trương mình, một người học nghệ thuật chính là phải biết giữ bình tĩnh, “Bình thường thôi mà, thật ra sau này mình muốn làm một nhà manga, đặc biệt là sẽ làm một tiểu manga thú vị và ấm áp.”
“Cậu nhất định sẽ làm được.”
Tây Tử cười ha ha, chỉnh sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn, “Hy vọng là như vậy, những lời này mình cũng chưa từng nói qua với người trong nhà, vì họ có thể muốn mình trở thành một hoạ sĩ lớn, nhưng mình nghĩ cha mẹ sẽ ủng hộ ý định của mình thôi.”