Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính - Chương 23: Hôn một cái
Editor: Bạch Điềm Điềm
Đan Đan bỗng nhiên giật mình, hốt hoảng nói lớn với mẹ ngoài cửa: “Mẹ, mẹ đợi con một chút, con đang thay quần áo.”
Cô nhìn mọi ngóc ngách xung quanh, tủ quần áo màu hồng nhạt trực tiếp lọt vào trong tầm mắt của cô, Đan Đan đẩy lồng ngực cứng rắn của hắn nói: “Cậu mau trốn vào đây!”
Hứa Lương Châu dựa lưng vào tủ quần áo, chân đứng yên không chịu đi vào, thân hình cao lớn cũng ngăn lại trước cửa tủ quần áo không cho cô kéo ra, nhìn cô nóng vội tới mức muốn giơ chân.
Cô hung hăng nhéo vào cánh tay của hắn, ngẩng đầu trừng mắt với hắn, nói:
“Mau mau vào đi!”
Hứa Lương Châu có cũng không có ý tốt gì, hưởng thụ bộ dạng của cô khi ở gần mình, hắn nhíu mày: “Hôn anh một cái đi.”
“Cậu muốn bị phát hiện à!” Thật sự là Đan Đan phục hắn luôn rồi, ngay lúc này mà còn có ý muốn sàm sỡ cô!
Hứa Lương Châu vẫn đứng im không hề nhúc nhích, khoanh hai tay trước ngực:
“Vậy thật đúng lúc, anh có thể làm quen với mẹ em luôn.”
Đan Đan bị hắn chọc giận đến đỏ cả hai mắt, nhưng cũng không làm gì được, nhìn qua hắn cao cao gầy gò đấy, nhưng chết sống đẩy cũng không động đậy, lại còn rất nặng.
Ngoài cửa lại là một tiếng gõ cửa, có lẽ là mẹ Đan Đan đã cảm thấy chờ rất lâu rồi.
Đan Đan cắn răng giậm chân, lạnh nhạt nói: “Cậu cúi thấp đầu một chút.”
Hứa Lương Châu câu môi: “Anh không muốn, anh đã chủ động rất nhiều lần rồi.”
Đan Đan nhón chân lên, kề sát mặt mình với hắn, chiều cao của hai người chênh lệch nhau cỡ hai mươi centimet, cô phải cố hết sức, cổ đều ngửa tới đau nhức thế nhưng khi cô chủ động tiếp cận lên, hắn còn cố ý nâng cao người lên không cho cô đạt được ý muốn.
Đan Đan đã thử rất nhiều lần cũng không thể nào chạm được đến mặt của hắn, vừa tức vừa vội, trong lòng mang theo ủy khuất lầm bầm, có chút tự ti cho rằng mình vô dụng: “Cậu muốn mẹ đánh chết mình hay sao.”
Hứa Lương Châu hơi bực bội, dưới ánh đèn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm dịu dàng dưới ánh đèn phòng, hắn cúi người xuống, chạm vào môi cô một nụ hôn hời hợt, sau đó liền rời đi.
Đan Đan nhân cơ hội kéo hắn ra phía sau tủ quần áo, một tay đẩy người vào, sau đó nhanh chóng khép cửa tủ lại.
Vừa làm xong những động tác này, mẹ Đan đã đẩy cửa vào.
“Sao con thay đồ lâu vậy? Làm mẹ tưởng con xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
Đan Đan che dấu sự mất tự nhiên trên khuôn mặt của mình, nói sang chuyện khác: “Có chuyện gì không ạ?”
Mẹ Đan Đan ngồi xuống cạnh giường cô, đối diện tủ quần áo, “Có thể có chuyện gì chứ? Mẹ sợ con mất ngủ nên mới muốn trò chuyện với con một lát, năm đó khi mẹ dạy học sinh cuối cấp, đã có rất nhiều học sinh cũng đến tâm sự với mẹ trước kỳ thi.”